Chương 02

Vứt Bỏ Quá Khứ

NovelBum Biên Dịch Và Cải Biên 10/03/2025 10:00:04

Tôi nhìn anh, thở dài:


“Châu Hàn Thanh, anh biết rõ em hoàn toàn có quyền đòi chia đôi tài sản.”


“Một phần mười không phải là nhiều.”


Anh đẩy gọng kính trên sống mũi, giọng điệu mỉa mai:


“Một phần mười tài sản của anh cũng đủ để em sống sung túc cả đời rồi.”


Nói xong, anh bực bội ném tờ đơn ly hôn vào thùng rác:


“Muốn ly hôn cũng được thôi, nhưng em phải ra đi tay trắng.”


Ý nghĩ ly hôn đã lởn vởn trong đầu tôi suốt nửa năm nay.


Bắt đầu từ lần đầu tiên tôi phát hiện ra mùi nước hoa của Tần Vi Vi trên áo sơ mi của Châu Hàn Thanh.


Nửa năm trước, khi anh đi công tác cả tuần vẫn chưa về, Tần Vi Vi đã xuất hiện trước cửa nhà tôi, mang theo một chiếc áo sơ mi.


Cô ta cười ngọt ngào:


“Chị dâu, đây là áo sơ mi mà Châu tổng cho em mượn, em đã giặt sạch rồi, giờ mang đến trả cho anh ấy đây.”


Tôi nhìn chiếc áo sơ mi trong tay cô ta.


Mùi hương trên áo vẫn còn nguyên vẹn, không hề có dấu hiệu đã được giặt sạch. Hoặc có lẽ, nói đúng hơn, chiếc áo sơ mi đó đã thấm đẫm mùi hương của Tần Vi Vi.


Tôi đang nấu ăn, tay cầm cái xẻng, không nhận lấy:


“Quần áo của Hàn Thanh nhiều lắm, cô không cần phải mang đến tận đây đâu.”


Tần Vi Vi mỉm cười, mái tóc xoăn dài ngang eo càng tôn lên vẻ thanh tú.


Từng cử chỉ giơ tay nhấc chân của cô ta đều toát lên khí chất của một tiểu thư nhà quyền quý.


Tôi chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp cô ta. Khi ấy, cô ta mặc áo sơ mi trắng, quần jeans, tóc buộc đuôi ngựa, vẻ mặt bướng bỉnh như một đóa hoa nhài trắng thuần khiết.


Lúc đó, cô ta vừa đỗ đại học, còn công ty của Châu Hàn Thanh cũng mới đi vào hoạt động ổn định.


Trước ngày nhập học, Tần Vi Vi mang đến một bao lớn hạt óc chó, giọng đầy hào hứng:


“Anh Hàn Thanh, bố mẹ em nghe nói anh cũng ở thành phố này nên bảo em mang đặc sản đến cho anh nè.”


Châu Hàn Thanh sững người như gặp ma.


Khi hoàn hồn lại, anh ta liếc nhìn bao hạt óc chó trên sàn, không giấu nổi vẻ chán ghét:


“Thứ này bóc vỏ rất phiền phức, nhà tôi không thích ăn đâu. Sau này đừng làm mấy chuyện phiền phức thế này nữa.”


Tần Vi Vi đứng đó, lúng túng không biết làm sao.


Tôi vội kéo cô ta vào nhà, rót cho cô một ly nước, nhẹ nhàng nói:


“Đây là đặc sản mà, ở thành phố không dễ mua đâu. Tôi thích ăn lắm.”


Sau khi Tần Vi Vi trở về trường, tôi trách Châu Hàn Thanh vì thái độ của anh với cô ấy.


Anh đưa tay ôm tôi vào lòng, giọng trầm thấp:


“Một cô gái xa lạ đột nhiên đến nhà, anh sợ vợ anh hiểu lầm.”


Hôm đó, Châu Hàn Thanh rất khác thường.


Bình thường, anh là người lịch thiệp, dù có là một người phụ nữ xa lạ đến nhà, cũng không đáng để anh tỏ thái độ tệ như vậy.


Dưới sự gặng hỏi nhiều lần của tôi, anh mới thở dài, chậm rãi nói:


“Đó là chuyện của nhiều năm trước rồi.”


Sau một lúc im lặng, anh bắt đầu kể lại.


Hóa ra, Tần Vi Vi chính là em họ xa của Châu Hàn Thanh. Hồi nhỏ, cô ta thường chạy theo anh chơi đùa, luôn miệng quấn quýt nói rằng lớn lên muốn gả cho anh.


Hai gia đình thấy bọn trẻ chơi với nhau vui vẻ nên cũng thuận nước đẩy thuyền, bàn bạc rồi hứa hôn.


Chỉ là sau này, mẹ của Tần Vi Vi ly hôn, dẫn cô ta đi nơi khác, còn Châu Hàn Thanh vào đại học. Câu chuyện hứa hôn ấy, theo thời gian, cũng dần rơi vào quên lãng.


Không biết bằng cách nào, Tần Vi Vi lại tìm được địa chỉ nhà mới của Châu Hàn Thanh mà đến tìm anh.


“Anh thấy hôm nay cô ấy chỉ đơn giản là ghé thăm chúng ta thôi, cũng không bận tâm đến chuyện hứa hôn từ nhỏ đó.”


Nói xong, anh cẩn thận nhìn tôi, giọng đầy chân thành:


“Ôn Niên, anh không nên giấu em.”


“Chỉ là trò đùa trẻ con thôi mà, em sẽ không để bụng chứ?”


Tôi nhìn anh, ánh mắt bình thản:


“Trước đây, anh đã từng thích cô ấy chưa?”


“Không, tuyệt đối không!”


Anh giơ hai ngón tay lên, thề với tôi:


“Anh thề, vợ à, từ đầu đến cuối, trong lòng anh chỉ có mình em mà thôi.”


Tôi khẽ gật đầu, nhẹ giọng đáp:


“Vậy thì tốt rồi. Ai cũng có quá khứ, chuyện này không đáng để bận tâm.”


Tôi đứng dậy, cười nhạt:


“Em không nhìn vào quá khứ, em chỉ quan tâm đến tương lai.”


Sau đó, Châu Lạc Lạc ra đời, mẹ của Châu Hàn Thanh cũng từ quê lên sống cùng chúng tôi.


Quan hệ giữa bà và Tần Vi Vi cũng dần trở nên thân thiết hơn.


Bà thường xuyên gọi cô ta đến nhà ăn cơm:


“Ở thành phố xa lạ, tìm được một người đồng hương đã khó, giúp đỡ được thì giúp đỡ nhau một chút.”


Khi Tần Vi Vi đến phỏng vấn vị trí thư ký cho Châu Hàn Thanh, tôi đã có chút e ngại.


Bởi tôi luôn cảm thấy, ngoài gương mặt ưa nhìn, cô ta chẳng có điểm gì nổi bật để giúp ích cho Châu Hàn Thanh.


Sau khi nghe nói về sự lo lắng của tôi, cô ta đã lập tức tìm đến nhà, nước mắt lưng tròng, giọng đầy đáng thương:


“Chị dâu, chị hãy cho em một cơ hội đi. Một cô gái như em muốn đứng vững ở thành phố này thật sự không dễ dàng.”


Là phụ nữ, tôi hiểu được sự khó khăn ấy.


Trong phút chốc, tôi rơi vào tình thế khó xử.


Cuối cùng, mẹ của Châu Hàn Thanh lên tiếng trấn an tôi:


“Ôn Niên, xét về vai vế thì Hàn Thanh cũng nên gọi con bé một tiếng em họ. Dùng người nhà thì vẫn yên tâm hơn chứ?”


Tôi lặng lẽ quan sát Tần Vi Vi trước mặt.


Chiếc vòng tay Cartier lấp lánh trên cổ tay cô ấy phản chiếu ánh đèn chói mắt.


Hoàn toàn không còn dáng vẻ của một cô em họ quê mùa ngày nào.


Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới – tôi, người đang mặc tạp dề, tay cầm xẻng nấu ăn – rồi khẽ nhếch môi, nở một nụ cười đầy khinh miệt:


“Chị dâu, chị không nhận ra sao?”


“Chị đã không còn xứng với Châu tổng nữa rồi.”


“Chỉ có em mới là người phù hợp nhất với anh ấy.”


Lời nói của Tần Vi Vi vang lên, sắc bén như một lưỡi dao cứa vào lòng tôi.


Buổi tối, khi Châu Hàn Thanh về nhà, tôi thẳng thắn hỏi về chiếc áo sơ mi.


Anh đáp một cách thản nhiên, không chút bận tâm:


“À, mấy hôm trước trời mưa, quần áo của cô ấy bị ướt hết, nên anh tiện tay đưa cho cô ấy mượn một chiếc thôi.”


Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi nói:


“Tần Vi Vi nói rằng em không còn xứng với anh nữa.”


Anh hơi khựng lại, nhưng không trả lời.


Sự im lặng của anh như hàng nghìn mũi kim đâm vào tim tôi, khiến từng cơn đau nhói dâng trào.


Không biết từ khi nào, Châu Hàn Thanh đã thay đổi.


Anh đi công tác nhiều hơn, công việc ngày càng bận rộn, có những ngày tôi đã ngủ say mà anh vẫn chưa trở về.


Một cảm giác lạ lùng trỗi dậy trong lòng tôi.


“Châu Hàn Thanh, anh đã ngủ với cô ấy phải không?”


Tôi hỏi thẳng.


Nếu không có sự đồng ý của anh, Tần Vi Vi sẽ không dám khiêu khích tôi một cách trắng trợn như vậy.


Anh nhíu mày, giọng có phần mất kiên nhẫn:


“Em đang nghĩ gì vậy?”


Anh đưa tay định chạm vào đầu tôi, nhưng tôi lùi lại một bước để tránh.


Anh thở dài, giọng điệu trách móc:


“Nếu có thời gian, em nên tìm thứ gì đó để làm đi. Ở nhà lâu quá dễ sinh ra những suy nghĩ vớ vẩn.”


Tôi nhìn anh, không hề chớp mắt:


“Nếu anh nghĩ rằng em không còn xứng với anh nữa, vậy thì chúng ta ly hôn đi.”


Tôi không muốn đi theo con đường mà anh đã vạch sẵn.


Anh bật cười, nụ cười đầy vẻ trào phúng:


“Ly hôn? Em không cần con gái nữa sao?”


Rõ ràng, anh ta đang dùng con gái để uy hiếp tôi.


Con gái là máu mủ của tôi, những năm qua tôi đã hy sinh biết bao nhiêu vì con bé, điều này Châu Hàn Thanh hiểu rõ hơn ai hết.


Tôi hít một hơi thật sâu, giọng chắc chắn:


“Em sẽ đưa Lạc Lạc đi.”


Anh ta khoanh tay trước ng**, bình thản đáp:


“Lạc Lạc đã hơn ba tuổi rồi, tòa án sẽ tôn trọng ý kiến của con bé. Em nghĩ nó sẽ chọn ai đây?”


Những năm qua, tôi luôn đóng vai một người mẹ nghiêm khắc, còn Lạc Lạc thì thân thiết với bà nội hơn.

NovelBum, 10/03/2025 10:00:04

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện