Tôi lại một lần nữa chạm mặt chồng mình, Châu Hàn Thanh, cùng con gái Châu Lạc Lạc tại siêu thị.
Châu Lạc Lạc đi ở giữa, tay trái nắm chặt tay Châu Hàn Thanh, tay phải nắm lấy tay Tần Vi Vi.
Trông họ chẳng khác gì một gia đình ba người, khung cảnh vô cùng hòa thuận.
Tôi đẩy xe mua sắm tiến lại gần, chưa kịp nói gì thì Châu Lạc Lạc đã cau mày, tỏ vẻ khó chịu.
Cô bé bĩu môi, nhíu mày, ngón tay nhỏ xíu chỉ về phía tôi:
“Mẹ, quần áo của mẹ bẩn thế mà vẫn mặc ra ngoài sao?”
Tôi cúi đầu nhìn xuống.
Chiếc áo phông cũ tôi đang mặc lấm tấm vài vệt dầu, vương lại từ lúc tôi làm món thịt kho tàu – món ăn yêu thích nhất của Châu Lạc Lạc.
Tôi lúng túng kéo nhẹ góc áo:
“Lúc nãy mẹ nấu ăn, không may bị bắn dầu.”
“Mẹ vội xuống mua xì dầu nên chưa kịp thay đồ…”
Nói xong, Châu Lạc Lạc chẳng buồn nhìn tôi nữa, chỉ khe khẽ lẩm bẩm:
“Thật là mất mặt.”
Rồi cô bé quay sang Tần Vi Vi, giọng hớn hở:
“Dì Vi Vi ơi, móng tay của dì đẹp quá, con cũng muốn làm.”
Tần Vi Vi mỉm cười, cúi xuống, nhẹ nhàng véo má cô bé bằng bộ móng tay dài được đính đá lấp lánh:
“Được rồi, bảo bối ngoan, ngày mai dì sẽ dẫn con đi làm nhé.”
Châu Hàn Thanh có chút lúng túng, vội lên tiếng giải thích:
“Lúc nãy anh đi đón Lạc Lạc tan học, con bé muốn ăn khoai tây chiên nên anh đưa nó đến đây mua.”
Tôi đưa mắt nhìn sang Tần Vi Vi đang đứng bên cạnh. Châu Hàn Thanh khẽ ho một tiếng:
“Vi Vi đến để đưa tài liệu cho anh, tình cờ gặp thôi.”
Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào cô ta, giọng điềm tĩnh nhưng lạnh lẽo:
“Nhưng cô giáo vừa gọi điện cho em, nói chiều nay Lạc Lạc không hề đến trường mẫu giáo.”
Châu Lạc Lạc nhanh miệng nói:
“Con muốn đi chơi công viên giải trí, nên mới bảo dì Vi Vi đến đón.”
Cô bé hồn nhiên tiếp lời:
“Mẹ đừng trách dì ấy, con thích dì Vi Vi.”
Tần Vi Vi đưa một ngón tay vén tóc ra sau tai, mỉm cười nhẹ giọng:
“Chị dâu, chị đừng hiểu lầm, Hàn Thanh anh ấy…”
Tôi lập tức ngắt lời cô ta:
“Cô vừa gọi anh ấy là gì?”
Cô ta cắn môi, thoáng bối rối:
“Châu… Châu tổng hôm nay đang họp, nên tôi tự ý đi đón Lạc Lạc.”
Tôi bật cười, giọng mỉa mai:
“Thư ký của Châu tổng đúng là tận tâm thật, ngay cả chuyện ăn uống, vui chơi cũng kiêm luôn sao?”
Nghe vậy, mắt Tần Vi Vi lập tức đỏ hoe.
Cô ta cúi đầu, nhẹ nhàng kéo góc áo Châu Hàn Thanh, nước mắt như sắp rơi.
Châu Lạc Lạc lập tức dang rộng hai tay, chắn trước mặt cô ta, ánh mắt khó chịu nhìn tôi:
“Mẹ không được bắt nạt dì Vi Vi!”
Giọng điệu của con bé cứ như tôi là người xa lạ vậy.
Tôi sầm mặt, giọng nghiêm khắc:
“Châu Lạc Lạc, mẹ đã dạy con như thế nào?”
Châu Hàn Thanh mất kiên nhẫn, cắt ngang lời tôi:
“Thôi nào, chỉ là chuyện nhỏ, có gì mà phải làm ầm lên?”
Anh ta nắm lấy tay Châu Lạc Lạc, dứt khoát nói:
“Nói tạm biệt với dì Vi Vi đi con.”
Sau bữa tối, Châu Lạc Lạc ôm bụng ***, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt khiến tôi không khỏi xót xa.
“Sao tự nhiên con lại đau bụng thế này?”
Tôi vội bế con bé lên, lo lắng sờ trán nó:
“Ban ngày con có ăn gì lạ không?”
Châu Lạc Lạc yếu ớt ngẩng đầu, giọng đầy ấm ức:
“Không phải do kem đâu! Con đã nói là không muốn ăn rau mà.”
Cô bé vùng vẫy ngồi dậy, giơ tay về phía mẹ của Châu Hàn Thanh, giọng hờn dỗi:
“Con muốn bà nội bế, mẹ xấu! Mẹ bỏ độc hại con.”
Tôi sững sờ, lòng chợt se lại.
Rõ ràng, cơn đau bụng này là do chiều nay Tần Vi Vi đưa con bé đi công viên giải trí, ăn quá nhiều kem mà ra.
Châu Lạc Lạc rất kén ăn, lúc nào cũng chỉ thích đồ chiên rán.
Nhưng dạ dày của con bé lại yếu, hễ ăn đồ lạnh là sẽ bị đau bụng.
Vừa nãy, thấy con bé chỉ ăn mỗi thịt kho tàu, tôi mới gắp thêm vài miếng rau, dịu dàng nhắc nhở:
“Trẻ con không được kén ăn.”
Vậy mà bây giờ, con bé biết rõ nguyên nhân đau bụng là do ăn kem nhưng vẫn ngang nhiên vu oan cho tôi.
Tôi tức giận đến mức không thể nhịn được nữa:
“Mẹ hạ độc con ư? Ai dạy con nói những lời đó?”
Châu Lạc Lạc bĩu môi, ôm chặt cổ bà nội rồi òa khóc.
Bà nội vừa dỗ dành:
“Lạc Lạc ngoan, đừng khóc, có bà thương con, bà thương con.”
Vừa trách mắng tôi:
“Cô là người lớn, sao lại chấp nhặt với trẻ con làm gì?”
“Hơn nữa, đồ ăn cô nấu đã khó nuốt rồi, vậy mà còn ép con bé ăn.”
Sau đó, bà quay sang Châu Hàn Thanh, giọng càng lúc càng gay gắt:
“Lúc trước mẹ đã nói rồi, cưới một cô tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ về thì có ích gì? Cơm nấu chẳng xong, con cái cũng không biết chăm, đến tiền cũng không kiếm được, suốt ngày chỉ biết gây chuyện!”
Bà càng nói càng hăng, giọng đầy vẻ khinh thường:
“Ngày trước, thà rằng cưới…”
“Mẹ!”
Lời bà lập tức bị Châu Hàn Thanh cắt ngang.
Anh ta cau mày, giọng nghiêm nghị:
“Dù Ôn Niên có thế nào đi nữa, cô ấy vẫn là mẹ của Lạc Lạc!”
Sau khi dỗ Châu Lạc Lạc ngủ, tôi mở ngăn kéo, lấy ra tờ đơn ly hôn đã chuẩn bị từ lâu và đặt trước mặt Châu Hàn Thanh.
Anh ta chỉ lướt qua một cách hờ hững, nhưng không có ý định nhận lấy.
“Lại giở trò gì nữa đây?”
Nửa nằm nửa dựa vào giường, mắt vẫn dán chặt vào bàn phím trên tay, giọng điệu thờ ơ:
“Mẹ anh chẳng phải chỉ nói em vài câu thôi sao?”
“Bà cũng chỉ muốn tốt cho em thôi. Làm gì có nàng dâu nào mà không bị mẹ chồng trách mắng chứ?”
Tôi không nói gì, chỉ kiên trì đưa tập tài liệu ra trước mặt anh ta.
Cuối cùng, anh ta cũng chịu dừng tay, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu khi nhận lấy:
“Gì đây? Em đang dọa anh đấy à?”
Anh lật qua lật lại xem một chút, rồi bất giác bật cười chế nhạo:
“Một phần mười tài sản ư?”
Tôi không hiểu anh cười vì điều gì.
Có lẽ, anh ta cười vì tôi không giống như những cặp vợ chồng ly hôn khác – không đòi chia một nửa tài sản.
Tôi bình tĩnh giải thích:
“Trước khi kết hôn, công ty vẫn chưa thành lập. Mặc dù công ty được coi là tài sản chung của vợ chồng, nhưng những năm qua, anh thực sự đã bỏ ra rất nhiều công sức.”
“Một mình em cũng không tiêu xài hết số tiền lớn như vậy, một phần mười là đã đủ rồi…”
“Em nghĩ nhiều rồi.”
Châu Hàn Thanh lạnh lùng cắt ngang:
“Ý anh là, em không nên lấy cả một phần mười đấy.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.