Lúc Chu Dự đi làm, anh mới chịu tắt máy.
Tôi đã mang thai đến tháng thứ sáu.
Cuối cùng, thành phố W tuyên bố không còn ca nhiễm Covid-19 mới nữa.
Khi Chu Dự trở về nhà, tôi đang nấu bữa tối.
Anh đi dép lê, từ phòng khách tiến lại, đầu tựa vào vai tôi như một chú cún lớn, hít hà thật sâu:
"Em đang làm gì vậy?"
Tôi không ngẩng đầu, tiếp tục chuẩn bị thức ăn:
"Nấu cơm, anh muốn ăn gì?"
"Ồ..." Anh như phát hiện ra điều gì đó đặc biệt, giọng khẽ cười:
"Anh còn có thể gọi món sao?"
Tôi còn chưa kịp trả lời, Chu Dự đã bất ngờ vòng tay qua eo tôi, kéo tôi vào lòng.
Bị mất thăng bằng, tôi theo quán tính lùi lại một bước, ngã thẳng vào ng** anh.
Hơi thở nóng rực của Chu Dự phả vào tai tôi, giọng anh trầm thấp, mang theo ý cười:
"Nhưng anh vẫn muốn ăn em hơn."
Tôi giật mình, vội đẩy anh ra:
"Còn không mau đi tắm? Ở ngoài cả ngày bẩn ૮ɦếƭ đi được!"
Chu Dự cúi xuống, nhanh chóng hôn lên môi tôi, cười khúc khích:
"Vậy hôn một cái thôi cũng được."
Tối đó, khi dọn đồ cho Chu Dự, từ trong áo khoác của anh rơi ra một phong bì màu xanh đậm.
Một góc của bức thư lộ ra ngoài.
Tôi cúi xuống nhặt lên, thoáng nhìn thấy nét chữ mạnh mẽ của một người đàn ông:
"An Du, xin lỗi. Nếu anh còn sống trở về, em có thể tha thứ cho anh không?"
Tôi cứng người.
Những dòng chữ tiếp theo, tôi không nỡ đọc.
Ngón tay siết chặt phong bì, sau cùng, tôi vẫn lặng lẽ nhét nó trở lại vào túi áo của Chu Dự.
Trong đầu tôi, giọng nói khiêu khích của Kỷ Nhan hôm đó ở bệnh viện bỗng vang lên rõ mồn một:
"Hứa Viên, em không thể tưởng tượng được Chu Dự thích cô ấy đến mức nào đâu. Còn em, chỉ là một đối tác hôn nhân tốt mà Chu Dự lựa chọn thôi."
Kỷ Nhan nói không sai.
Tôi và Chu Dự thực sự là những đối tác mà cả hai lựa chọn cho hôn nhân.
Kể từ khi kết hôn, tôi luôn cảm thấy anh đối với tôi rất đặc biệt.
Tôi không biết đó có phải là ảo giác hay không, nhưng tôi có thể cảm nhận được tình yêu của Chu Dự dành cho tôi.
Rõ ràng, kiểu chung sống hòa bình này là điều tôi mong đợi.
Nhưng con người vốn tham lam, không bao giờ cảm thấy đủ.
Vì vậy, khi hôm sau, tôi tận mắt nhìn thấy Chu Dự cẩn thận đưa phong bì màu xanh đậm đó cho một cô gái trong quán cà phê, tôi không thể không để tâm.
Tôi biết, với tính cách của Chu Dự, anh tuyệt đối sẽ không phát triển bất kỳ mối quan hệ nào mập mờ.
Nhưng...
Nghĩ đến việc anh vẫn còn thích cô ấy...
Tim tôi vẫn thắt lại.
Đầu óc tôi rối bời. Tối đó, tôi nhắn tin cho Chu Dự, nói rằng tôi nhớ nhà và muốn về nhà bố ở vài ngày.
Bố tôi thấy lạ. Trước đây, khi Chu Dự không ở nhà, ông gọi tôi về tôi cũng không về. Bây giờ anh đã về, tôi lại chủ động chạy về nhà, điều này khiến ông nghi ngờ. Thế nên, ông còn đặc biệt gọi điện cho Chu Dự, hỏi hai đứa có cãi nhau không.
Sau khi nhận được câu trả lời phủ định từ anh, bố tôi lập tức bỏ điện thoại xuống, vui vẻ chạy vào bếp nấu cho tôi mấy món.
Tôi ở nhà ba ngày. Trong khoảng thời gian đó, Chu Dự vẫn nhắn tin cho tôi, tôi cũng trả lời bình thường. Chỉ là, tôi không còn muốn nhận cuộc gọi video trước khi đi ngủ nữa.
Ngày thứ tư đi làm, vừa bước ra khỏi cửa, tôi sững người. Chu Dự đứng dưới tuyết, khoác một chiếc áo khoác đen mỏng. Dưới chân anh, một đống tàn thuốc rải rác. Khi tôi đến gần, anh mới vội vàng dập tắt điếu th đang cháy dở trong tay. Không biết anh đã đứng đó bao lâu, mũi và tai đều đỏ ửng vì lạnh.
Nhìn thấy tôi, ánh mắt anh lộ rõ sự ấm ức, thậm chí còn hơi đỏ lên. Anh mở miệng, giọng khàn đặc, cố gắng tỏ ra bình tĩnh:
"Em... em đi làm à? Để anh đưa em đi."
Tôi nhìn anh, lòng khẽ nhói đau, khẽ gật đầu rồi đi về phía ghế phụ. Chu Dự nhanh chóng mở cửa xe cho tôi.
Suốt quãng đường, cả hai đều im lặng. Chu Dự một tay đặt lên vô lăng, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi, nhưng tôi chỉ quay mặt ra ngoài cửa sổ, thể hiện rõ rằng không muốn nói chuyện.
Khi đến nơi, tôi mở cửa định xuống xe, nhưng Chu Dự đột nhiên nắm lấy tay tôi. Giọng anh khàn khàn, mang theo chút nghẹn lại:
"Viên Viên, anh đã làm sai gì sao?"
Tôi siết nhẹ ngón tay, nhẹ giọng đáp: "Không có."
Anh vẫn không buông tay tôi, tiếp tục hỏi: "Vậy sao em không về nhà?"
"Có vài chuyện em chưa nghĩ thông."
Anh dừng lại một chút, sau đó giọng nói có phần gấp gáp hơn: "Là chuyện có liên quan đến anh đúng không?"
Ánh mắt Chu Dự đầy lo lắng, như thể đang chờ đợi một án phạt. Tôi im lặng rất lâu. Anh siết chặt cổ tay tôi hơn, giọng nói cũng trở nên run rẩy:
"Nếu là chuyện liên quan đến anh, thì nói ra đi. Chúng ta cùng nhau giải quyết, không được sao?"
Tôi hít sâu một hơi, rồi cuối cùng cũng lên tiếng: "Kỷ Nhan nói, trước đây anh có thích một cô gái mà anh không thể quên. Hôm đó em đã thấy cô ấy, ở quán cà phê dưới nhà chúng ta."
"Em thấy anh đưa cho cô ấy một bức thư."
Nghe vậy, ánh mắt Chu Dự lóe lên, dường như có cảm xúc nào đó thoáng qua. Cuối cùng, anh cắn răng, chậm rãi nói: "Anh không thích cô ấy."
Anh dừng lại, rồi bổ sung: "Trước đây, anh cũng chưa từng thích ai cả."
Tôi ngây người. Anh hít sâu một hơi, giọng nói có phần trầm xuống:
"An Du là người Tạ Gia Minh thích, nhưng cậu ấy không thể nói chuyện với cô ấy được nữa."
Tôi khẽ nhíu mày. Chu Dự cúi đầu, giọng nói khẽ khàng: "Vì... Tạ Gia Minh đã qua đời nửa tháng trước."
"Qua đời?"
Đầu tôi bỗng ù một tiếng. Cả người cứng đờ, tôi chỉ có thể lặp lại hai từ cuối cùng trong câu nói của anh.
"Một tháng trước, cậu ấy thực hiện ca mổ đẻ cho một sản phụ nhiễm bệnh trong khu cách ly. Trong quá trình phẫu thuật, sản phụ băng huyết nguy kịch. Người chồng—cũng đã bị nhiễm bệnh—không biết từ đâu lao vào phòng mổ. Trong lúc hỗn loạn, hắn xé toạc bộ đồ bảo hộ của cậu ấy..."
Chu Dự nhiều lần hít thở sâu, nhưng cuối cùng, anh vẫn không thể nói tiếp.
Tối hôm đó tan làm, tôi ngoan ngoãn theo Chu Dự về nhà. Bữa tối tràn ngập bầu không khí ngượng ngùng. Tôi chỉ vội vàng ăn vài miếng rồi chạy vào phòng ngủ trốn.
Trước đây, khi chưa rõ sự tình, tôi giận dữ hiểu lầm Chu Dự. Nhưng bây giờ, khi sự thật đã sáng tỏ, tôi lại xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Nửa đêm, Chu Dự nhẹ nhàng bò lại từ phía đầu kia của chiếc chăn.
Mùi hương nam tính đặc trưng của anh. Hơi ấm từ cơ thể anh.
Lập tức bao trùm lấy tôi.
Chu Dự khẽ cọ mũi vào tai tôi, giọng vẫn chưa khỏi khàn, âm thanh vừa khàn vừa ấm áp.
“Hứa Viên, em làm anh tủi thân rồi.”
“Anh về rồi mà em không hôn anh, cũng không ôm anh.”
Tôi khẽ cười, chọc nhẹ vào má anh:
“Tiểu Chu Dự, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“Anh không quan tâm.” Chu Dự nói, rồi kéo tôi cùng chiếc chăn vào lòng, ôm chặt ngủ.
Khi tôi bắt đầu mơ màng, người phía trên đột nhiên ngẩng đầu lên, nhận ra điều gì đó, hỏi:
“Hứa Viên, có phải em ghen không?”
Chuyện hiểu lầm về "bạch nguyệt quang" của Chu Dự dường như khiến mối quan hệ của chúng tôi càng thêm gần gũi, cụ thể là Chu Dự càng trở nên dính người hơn.
Có lần tôi đi ngang qua bệnh viện, tiện thể đợi anh tan làm về nhà.
Lúc đó, anh đang nghiêm túc dặn dò bệnh nhân các điều cần lưu ý sau phẫu thuật, nhưng vừa ra khỏi phòng bệnh, thấy tôi, anh liền chạy đến và gọi:
“Vợ yêu!”
Nếu không tận mắt thấy Chu Dự nghiêm túc khám bệnh trong phòng khám, có lẽ tôi khó tin đây là cùng một người.
Hôm nay, khi tôi đi khám thai, trời âm u, nên tôi mang theo một chiếc ô.
Chu Dự nói chiều nay anh có ca phẫu thuật, bảo tôi đến bệnh viện gặp thực tập sinh của anh để kiểm tra.
Khi ra khỏi bệnh viện, bên ngoài đã bắt đầu mưa nhỏ.
Dù từ nhà đến bệnh viện khá gần, nhưng đi bộ về vẫn dễ bị ướt.
Vì vậy, tôi nhắn tin cho Chu Dự, bảo anh rằng tôi đang đợi ở sảnh bệnh viện.
Anh ra ngoài mà không thấy tôi đã đứng ở một góc, tôi thấy anh lấy điện thoại định gọi cho tôi.
Vừa định gọi anh thì thấy Kỷ Nhan đã cầm hai chiếc ô đi đến trước mặt anh.
Tôi thấy Chu Dự cau mày từ chối:
“Nếu tôi không tìm được chiếc ô mà tôi thích, tôi thà dầm mưa.”
Kỷ Nhan cắn môi, không từ bỏ, hỏi:
“Vì yêu cô ấy, anh đã làm nhiều việc hoàn toàn không giống anh, có đáng không?”
Chu Dự mỉm cười, nhưng là nụ cười chế giễu, nhìn cô gái trước mặt:
“Thế thì sao chứ? Chỉ cần là vì cô ấy.”
“Nếu cô ấy không cảm thấy an toàn, tôi có thể trở nên rất dính người mà bám lấy cô ấy.”
Nghe đến đây, tôi không nhịn được nữa, bước ra từ trong góc và vẫy tay với Chu Dự.
Anh nhìn thấy tôi, ánh mắt anh trở nên dịu dàng, anh nói khẽ:
“Ô của tôi đến rồi.”
Thực ra, về việc bạn trai cũ của tôi, Quan Vọng, Ng*ai t*nh, tôi luôn tỏ ra rất bình tĩnh.
Tôi như một người trưởng thành, dứt khoát, không khóc lóc, không làm ầm ĩ, nhẹ nhàng chia tay.
Cũng giữ được thể diện cho cả hai.
Tôi nghĩ mình đủ mạnh mẽ, cho đến khi giữa đêm khuya, tôi tỉnh dậy trong nước mắt.
Tôi và Quan Vọng đã yêu nhau bảy năm, ngay sau khi tốt nghiệp đại học, chúng tôi đã ở bên nhau.
Chúng tôi đã vượt qua mọi khó khăn của yêu xa, nhưng khi sắp nói đến chuyện hôn nhân, anh ấy lại buông tay tôi.
Tình cảm có vấn đề, cả hai đều có trách nhiệm.
Tôi không có ý đổ lỗi, thậm chí còn không ngừng tự trách.
Cuối cùng, tôi nhận ra bản thân khó có đủ sức lực để yêu một ai đó toàn tâm toàn ý hay tin tưởng một người nào khác.
Vì vậy, khi cảm thấy rung động với Chu Dự, phản ứng đầu tiên của tôi lại là hoảng sợ.
Anh có phải là người đáng để tôi tin tưởng không?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.