Chương 03

Vợ Cảnh Sát Của Bác Sĩ Chu

NovelBum Biên Dịch Và Cải Biên 10/03/2025 10:20:42

Tôi chợt nhớ lại lần trước, khi Chu Dự nói anh không thích uống trà sữa, và ngày hôm sau lại ăn mặc kín mít như một người Ả Rập.


Chắc hẳn lúc đó anh đã bị dị ứng.


Mẹ Chu Dự chỉ ở lại vài ngày rồi trở về nước.


Trước khi đi, bà còn hẹn sẽ gửi lại album ảnh thời thơ ấu của Chu Dự cho tôi xem.


Cả tôi và bà đều tin rằng đứa bé trong bụng tôi sẽ đáng yêu như Chu Dự hồi nhỏ—tốt nhất là cũng có một đôi mắt xanh biếc.


Sau khi ở nhà dưỡng thương hơn nửa tháng, tôi quyết định trở lại làm việc.


Nhưng đêm trước ngày đi làm, Chu Dự lại bắt đầu trở nên lạnh lùng.


Tôi bám lấy cổ anh, làm nũng:


“Bác sĩ Chu, anh xem vết thương của em đã gần lành rồi. Ở nhà cũng chẳng có gì để làm, hay là anh cho em đi làm lại được không?”


Thế nhưng, đối mặt với sự làm nũng của mỹ nữ, Chu Dự vẫn không chút động lòng.


Anh nhướn mày, cười lạnh:


“Lành rồi sao? Vậy thì tối nay tự bôi thuốc cho anh xem?”


Tôi đơ người.


Ngay cả khi khỏe mạnh, tôi vẫn gặp khó khăn khi tự bôi thuốc lên lưng, vậy mà anh còn cố tình làm khó tôi.


Khi Chu Dự đi vào phòng ngủ, tôi đang chật vật tự bôi thuốc.


Anh ung dung cầm cốc trà, tựa lưng vào tủ, thản nhiên thưởng thức dáng vẻ vụng về của tôi.


Mãi đến khi anh xem đủ, lương tâm mới thức tỉnh, anh tiến tới giúp tôi.


Nhưng tôi cố tình tránh đi, bực bội xoay lưng lại, tắt đèn đi ngủ.


Nửa đêm, tôi cảm thấy ai đó đang nhẹ nhàng kéo áo tôi lên.


Mở mắt ra, tôi thấy Chu Dự đang rất tập trung, cẩn thận bôi thuốc cho tôi.


Ánh sáng ấm áp từ đèn ngủ hắt lên khuôn mặt anh, phản chiếu sự dịu dàng và ân cần trong mắt anh.


Rõ ràng ban ngày anh còn giận dữ như thế.


Tim tôi đột nhiên mềm nhũn.


Không quan tâm đến việc thuốc trên lưng có thể dính lên áo anh, tôi bám chặt lấy Chu Dự như một con bạch tuộc.


Anh cúi xuống, giọng nói khẽ khàng:


“Anh làm em thức giấc à?”


Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, vùi mặt vào cổ anh, khẽ hôn một cái.


Sáng hôm sau, vẫn là Chu Dự gọi tôi dậy.


Vừa mở mắt ra, tôi đã thấy anh cười tươi nhìn tôi, vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn.


Khi rửa mặt, tôi nhìn vào gương, lập tức nhíu mày khi phát hiện đầy dấu vết trên cổ. Tôi tức giận lườm anh, lớn tiếng yêu cầu:


“Giữ khoảng cách với em ngay!”


Chu Dự vừa lái xe đưa tôi đi làm, vừa lầm bầm đầy ấm ức:


“Vẫn cần phải giữ khoảng cách sao? Chúng ta đã ‘quen thuộc’ với nhau như thế này rồi mà?”


Thành phố B là một thành phố nhỏ, thế nên khi vụ án Ziếc người *** được báo chí đưa tin, nó lập tức gây chấn động.


Không biết từ đâu xuất hiện một tài khoản, đăng tải đoạn video ghi lại cảnh cô gái báo án bị kẻ *** đánh đập trong một con hẻm tối.


Góc quay trong video chỉ cho thấy được phần đầu hẻm.


Nhưng tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ màn đêm tĩnh mịch, từng tiếng đều tràn ngập tuyệt vọng.


Đoạn video chỉ kéo dài chín mươi giây, nhưng tôi phải tạm dừng không biết bao nhiêu lần.


Hành vi tàn nhẫn của kẻ phạm tội khiến người ta rùng mình, nhưng dư luận lại không ngừng đổ dồn sự chú ý vào nạn nhân.


Ai đó đã tiết lộ danh tính cô gái báo án lên mạng—Lương Tiểu Vũ, 18 tuổi, một cô gái đã bỏ học, làm ca đêm trong quán bar, ăn mặc hở hang.


Ngay lập tức, thân phận của cô dường như trở thành lý do để người ta bào chữa cho tội ác của kẻ thủ ác.


Do con hẻm nằm ở khu phố cổ, camera giám sát đã hỏng từ lâu, vì vậy chúng tôi chỉ có thể dựa vào đoạn video để truy tìm người quay.


Người đó là một người đàn ông trung niên, đi ngang qua con hẻm vào đêm hôm đó.


Ông ta thuật lại:


“Trước khi cô ấy vào, trong hẻm đã có tiếng kêu cứu rồi.”


“Tôi lúc đó sợ quá, không dám nhìn vào trong.”


“Mà nói cũng lạ, ban đầu cô gái này đi sau tôi, tự nhiên như điên mà lao vào con hẻm.”


Buổi trưa, tôi đến bệnh viện thăm cô gái bị hại.


Chu Dự nhắn tin bảo anh vẫn chưa ăn trưa, thế nên tôi tiện thể ghé qua quán trà yêu thích của anh mua một phần sandwich.


Khi đến văn phòng, tôi nhìn thấy một người phụ nữ lạ mặc bộ vest hồng, ánh mắt dịu dàng nhìn Chu Dự.


Tôi khẽ gõ cửa, cất giọng tự nhiên:


“Em không làm phiền hai người chứ?”


Chu Dự mỉm cười, không hề che giấu sự lạnh nhạt:


“Cần em làm phiền đấy.”


Anh đẩy túi đồ được đặt trên bàn về phía người phụ nữ đối diện, giọng điềm tĩnh nhưng xa cách:


“Thời gian em đi du học, anh đã kết hôn rồi.”


Người phụ nữ lập tức biến sắc, giọng run rẩy:


“A Dự, em nghĩ anh chỉ giận em mà thôi.”


Chu Dự không chút lung lay, nhàn nhạt đáp:


“Cảm ơn bữa trưa của em, nhưng vợ anh đã đến mang bữa trưa cho anh rồi.”


Khi ăn trưa cùng Chu Dự, tôi cảm thấy anh có chút căng thẳng như thể vừa đối đầu với kẻ thù.


Anh nắm tay tôi, cẩn thận giải thích:


“Bạn gái cũ, trước khi gặp em, bọn anh chỉ quen nhau ba ngày.”


Tôi bật cười.


Thời buổi này ai mà chẳng có bạn trai, bạn gái cũ?


Tôi cố tình trêu anh:


“Bác sĩ Chu, anh năm nay đã ba mươi rồi. Nếu anh không có bạn gái cũ, người ta sẽ nghĩ anh có vấn đề đấy.”


Chu Dự cắn một miếng sandwich, vẻ mặt đầy tự hào:


“Anh có vấn đề hay không chẳng phải em biết rõ nhất sao?”


Tôi liếc nhìn bụng mình, đang ngày càng tròn trịa hơn, khẽ gật đầu tán thưởng:


“Cũng đúng.”


Sau một hồi im lặng, tôi tò mò hỏi:


“Vậy sau đó thì sao?”


Chu Dự nhướng mày, giọng điệu khó xử:


“Sau đó thì sao?”


Anh xoa cằm, ra vẻ đăm chiêu:


“Lẽ ra em nên tiếp tục hỏi anh, ‘Anh ơi, cô gái đó là ai?’, rồi khóc lóc om sòm với anh.”


Tôi lặng thinh.


Chu Dự cúi đầu, cắn tiếp một miếng sandwich, giọng nhỏ bực bội:


“Xong rồi, vợ anh chẳng hề lo lắng gì cả. Anh sắp bị cô gái xấu xa bắt đi mất rồi mà…”


“…”


Chiều hôm đó, tôi cùng đồng nghiệp đến phòng bệnh của cô gái.


Tin đồn lan tràn khắp nơi, đối mặt với sự công kích dữ dội từ dư luận mạng và những lời trách móc nặng nề của bố mình, cô ấy chỉ im lặng, gương mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng dán chặt ra ngoài cửa sổ, không nói một lời.


Tôi nhìn cô ấy, giọng nói bình tĩnh nhưng kiên quyết:


"Lương Tiểu Vũ, theo lời khai của em, khi em báo cảnh sát, kẻ tấn công đã rời đi. Nhưng nhân chứng lại nói rằng, chỉ đến khi cảnh sát xuất hiện, hắn mới bỏ chạy. Điều đó có nghĩa là... em không phải người báo án đầu tiên."


Tôi dừng lại một chút, rồi tiếp tục:


"Ai đã dùng điện thoại của em để báo cảnh sát? Nói cách khác, em đang bảo vệ ai?"


"Là em."


Một giọng nói vang lên.


Lương Tiểu Vũ, vốn đang bất động như tượng, bỗng nhiên giật mình, đôi mắt ánh lên nỗi kinh hoàng.


Cô ấy bật dậy khỏi giường, hét lớn về phía cửa phòng bệnh:


"Ai cho cô đến đây? Cô đến đây làm gì? Cút đi!"


Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái tóc cột cao, mặc đồng phục trung học, đứng trước cửa phòng bệnh.


Dưới mắt cô ấy là quầng thâm rõ rệt—dấu hiệu của một học sinh lớp 12 đã thức trắng quá nhiều đêm.


Bàn tay cầm dây đeo ba lô trắng bệch, toàn thân run rẩy, nhưng giọng nói vẫn cố gắng giữ bình tĩnh:


"Đêm đó, người bị kéo vào con hẻm đầu tiên là em. Chính chị ấy đã lao vào, đưa điện thoại cho em, bảo em chạy đi báo cảnh sát, và đừng quay lại..."


Lương Tiểu Vũ không màng đến vết thương trên người, nắm lấy cổ tay cô gái, kéo mạnh ra ngoài, giận dữ hét lên:


"Tôi bảo cô im miệng!"


Cô gái cố gắng giằng tay khỏi tay Lương Tiểu Vũ, nước mắt trào ra, nức nở:


"Nhưng em đã thấy trên mạng... họ nói về chị!"


"Họ nói chị ăn mặc như thế thì đáng bị như vậy."


"Họ nói chị ăn mặc như thế là để quyến rũ đàn ông."


"Họ nói làm việc ở nơi đó thì không phải là cô gái tốt."


Giọng nói run rẩy nhưng đầy quyết tâm, từng giọt nước mắt chảy xuống đất:


"Nhưng em biết chị là một cô gái tốt! Nếu chị không phải người tốt, vậy tại sao đêm đó lại dũng cảm lao vào hẻm để cứu em chứ?"


Lương Tiểu Vũ sững người, đôi mắt lập tức đỏ hoe.


Cô không còn sức lực để đẩy cô gái kia ra nữa, chỉ có thể ngồi bệt xuống đất, bật khóc nức nở.


Giọng cô vỡ vụn:


"Không phải em đang học lớp 12 sao? Sắp thi đại học rồi, em có một tương lai tươi sáng. Tại sao không nghe lời, tại sao lại quay lại? Như thế này vẫn chưa đủ sao?"


Cô gái lặng thinh, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, vòng tay ôm lấy Lương Tiểu Vũ.


Hai cô gái ôm nhau, khóc nức nở.


Cả căn phòng rơi vào im lặng.


Không ai lên tiếng.


Không ai cử động.


Vì lúc này, sự thật là gì đã không còn quan trọng nữa.


Điều quan trọng là, chúng tôi biết, họ đều là những cô gái tốt.


Cuối năm, dịch bệnh bùng phát đột ngột.


Thành phố W nhanh chóng chìm trong làn sóng lây nhiễm và cuối cùng bị phong tỏa.


Rất nhiều bác sĩ từ Bệnh viện Đa khoa B đã được điều động đến W để hỗ trợ, trong đó có Chu Dự.


Thành phố B tuy không bị phong tỏa hoàn toàn, nhưng vẫn áp đặt các hạn chế nghiêm ngặt về di chuyển, các khu dân cư cũng bị kiểm soát chặt chẽ.

NovelBum, 10/03/2025 10:20:42

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện