Tôi thở dài: “Ba mẹ thu lại vẻ mặt hả hê đó đi.”
Ba người nhìn nhau, rồi cùng bật cười đầy ẩn ý.
Tôi nhớ lại hôm mới về nước, cả nhà tụ họp trong thư phòng để lên kế hoạch.
Ba tôi xoay nhẹ tách trà, giọng điệu chậm rãi:
“Bước đầu tiên, lấy lùi làm tiến. Xa thơm gần thối. Ba năm đủ dài để xóa mờ những ký ức tiêu cực, và vô thức khiến thằng bé nhớ lại những điều tốt đẹp về con. Thói quen là thứ khó thay thế. Những trải nghiệm và sự thấu hiểu giữa hai đứa không dễ gì ai chen vào. Một bài hát, một cảnh vật, đều có thể gợi nhớ đến khuôn mặt con. Dù tình cảm giữa họ có sâu đậm đến đâu, trong góc khuất trái tim cậu ta, vẫn sẽ còn có chỗ dành cho con.”
Mẹ tôi nhẹ nhàng vuốt chiếc bông tai ngọc bích, giọng kéo dài chậm rãi:
“Bước thứ hai, người không có thì mình phải có, người có rồi thì mình phải vượt trội. Đi ăn vặt lề đường chẳng phải đặc quyền của mấy cô gái nhỏ tỏ ra ngây thơ bên cạnh chàng công tử. Câu đó nói sao nhỉ? Ăn cao lương mỹ vị lâu ngày, đến khi lỡ ăn nhầm đồ kém chất lượng lại ngỡ là của quý. Món ngon phải ăn đúng lúc. Người cũng vậy. Khi Kỷ Du nhận ra con không chỉ có thể cùng cậu ta thưởng thức cao lương mỹ vị, mà còn sẵn sàng ngồi ăn bát cháo trắng đạm bạc, liệu cậu ta còn nghĩ đến ‘bát đồ cặn’ đó nữa không?”
Còn bước thứ ba, là chiêu kinh điển nhưng vẫn luôn hiệu quả nhất — dục cầm cố túng.
Phải khiến cậu ta cảm nhận được sự mất mát và nguy cơ, mới buộc được cậu ta ra quyết định.
Khi Kỷ Du tìm được cơ hội mời tôi ra ngoài, tôi vừa kết thúc một buổi xem mắt.
Vừa ngồi xuống quán cà phê, tôi đã ngả người ra sau ghế, chẳng buồn giữ dáng.
“Ba mẹ tôi đúng là điên rồi. Nhất quyết bắt tôi kết hôn trong năm nay.”
Nụ cười trên môi Kỷ Du thoáng khựng lại.
“Sao gấp vậy?”
“Họ sắp nghỉ hưu, muốn bế cháu nội sớm thôi.”
Chợt nhớ ra điều gì đó, tôi bất ngờ kéo ghế lại gần anh.
“Hay là…”
Yết hầu của anh khẽ chuyển động, hai tay đặt trên đầu gối siết chặt lại.
“Anh có anh em nào vừa đẹp trai vừa đàng hoàng không? Giới thiệu cho tôi với?”
Vẻ căng thẳng trên mặt Kỷ Du chợt đông cứng, rồi chuyển thành tối sầm.
“Đây là điều em muốn nói với anh sao?”
Giọng anh mang theo chút bực tức pha lẫn nghiến răng.
Tôi xòe hai tay, giọng điệu đầy bất lực.
“Không còn cách nào khác, đi xem mắt thật sự tốn thời gian, mà gặp toàn người không hợp.”
Kỷ Du dường như thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt tôi đang chăm chú nhìn anh.
Tôi chậm rãi kéo dài giọng:
“Vừa rồi, anh nghĩ tôi định nói gì vậy?”
Kỷ Du bối rối, vội vàng quay mặt đi, vành tai cũng hơi ửng đỏ.
“Không có gì.”
Tôi bật cười, nhẹ nhàng nhắc:
“Điện thoại trong túi áo anh nãy giờ cứ sáng màn hình liên tục.
“Là Ôn Mãn gọi sao? Nếu vậy thì anh nên về đi.”
Chỉ nhắc đến cái tên ấy, nụ cười trên môi anh lập tức nhạt đi thấy rõ.
Anh nhấc máy lên, dứt khoát tắt đi, gương mặt lạnh như sương gió đầu đông.
“Chỉ là cuộc gọi phiền phức thôi.”
Tôi mỉm cười nhẹ, giọng cũng trở nên mềm mỏng hơn.
“Cuộc gọi phiền phức mà gọi mãi sao?
“Tôi nghe nói gần đây hai người đang cãi nhau. Nhưng nếu gia đình như vậy, đâu thể trách riêng cô ấy? Anh cũng đừng chấp nhặt với cô ấy quá.
“Có chuyện gì thì nói rõ ràng, bản tính của Ôn Mãn vốn nhạy cảm và hay tự ti. Không giao tiếp tốt sẽ dễ dẫn đến hiểu lầm.”
Nói đến đây, nét mặt tôi thoáng hiện vẻ trầm tư.
“Hồi cấp ba, có một bài toán khó, tôi nghiên cứu rất lâu mới giải được. Sau đó, tôi nghĩ nên chia sẻ lại với Ôn Mãn và Lý Uyển. Nhưng có lẽ, cách thể hiện của tôi hơi tự cao, khiến Ôn Mãn bật khóc rồi chạy đi mất. Tôi từng tự hỏi, không biết mình đã lỡ lời chỗ nào khiến cô ấy ghét tôi đến vậy.”
Nghe đến đây, Kỷ Du nhíu chặt mày, sắc mặt mỗi lúc một khó coi.
Giọng anh lạnh dần:
“Em đâu có làm gì sai? Em cho cô ấy cơ hội được sống sung túc, được học cùng trường với chúng ta, còn dành thời gian kèm cặp cô ấy. Chính cô ấy tự ti, nghĩ rằng ai cũng khinh thường mình. Nếu đã như vậy, sao không cố gắng vươn lên, mà lại vừa nhận sự giúp đỡ, vừa tỏ thái độ như thế?”
Tôi khẽ nhướng mày. Câu nói này ẩn chứa không ít thông tin.
Rõ ràng, anh vẫn nhớ rất rõ chuyện cũ.
Năm đó, khi Ôn Mãn thấy Kỷ Du xuất hiện ở cửa lớp, cô ấy cho rằng tôi cố tình tỏ ra hơn người để khiến cô bị mất mặt trước người mình thầm mến.
Cô bị tổn thương lòng tự trọng, nên chạy ra vườn sau trường mà khóc thầm.
Dưới ánh nắng rực rỡ, bướm bay lượn, thiếu niên và thiếu nữ lặng lẽ nhìn nhau qua một khoảng cách không tên.
Tôi đứng trên lầu hai, lặng lẽ dõi theo khung cảnh ấy như thể đang thưởng thức một bức tranh tuyệt đẹp.
Cũng từ đó, mối dây oan nghiệt giữa họ bắt đầu.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi rung lên — tin nhắn từ Lý Uyển.
【Ôn Mãn đã rời đi.】
Khóe môi tôi khẽ cong.
“Muốn khiến đối phương hoàn toàn gục ngã, trước tiên phải đẩy họ đến tận cùng giới hạn.”
Nghe chính miệng người đàn ông mà cô ấy từ bỏ cả tương lai lẫn lòng tự trọng để chọn lựa, đánh giá mình như thế…
Liệu cô ấy sẽ chọn buông bỏ, hay càng đau đớn, càng bám chặt lấy sợi dây cứu sinh đó?
Tôi thật sự rất mong chờ.
Vài ngày sau, tin tức “tốt lành” lan ra — Ôn Mãn mang thai. Nhà họ Kỷ chuẩn bị tổ chức đính hôn cho hai người.
Việc này diễn ra suôn sẻ nhờ thái độ thay đổi của gia đình Ôn. Họ không còn gây rối mà chuyển sang nói lời hay ý đẹp, thậm chí còn chủ động xin lỗi.
Nhà họ Kỷ vì muốn yên ổn, đành nhắm mắt cho qua, để mọi chuyện lắng xuống.
Có lẽ họ đã được ai đó “khai sáng”, hoặc tự nhận ra những màn ầm ĩ trước đây chẳng mang lại lợi ích gì.
Họ quay sang thao túng cảm xúc Ôn Mãn, nói rằng chỉ có gia đình ruột thịt mới là chỗ dựa vững chắc, để cô cảm nhận lại chút “tình thân ấm áp”.
Khi ấy, ba tôi đang cho cá Koi ăn, không thèm ngẩng đầu.
“Thế là cô ta dễ dàng tha thứ cho những kẻ từng muốn gả cô ta cho một lão già độc thân sao?”
“Không những tha thứ, còn giúp họ định cư ở thủ đô, diễn cảnh gia đình hòa thuận đầm ấm.”
Mẹ tôi cười nhạt, ánh mắt thấp thoáng sự mỉa mai.
“Xa thơm gần thối, ở đâu cũng đúng thôi. Máu mủ tình thâm, dù bao năm xa cách, thù hận hay oán trách rồi cũng dễ bị thời gian làm mờ đi.
“Nhất là khi bị người ngoài làm tổn thương, trong tiềm thức lại dễ nhớ đến chút tốt đẹp của gia đình.”
Bà chậm rãi nói thêm:
“Với sự bảo vệ của chúng ta, cô ta thậm chí còn quên mất những điều vô nhân mà chính gia đình mình đã làm.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.