Tôi chỉ bất đắc dĩ gật đầu.
Hầu như không ai biết mối quan hệ giữa Lục Vũ và ông trùm khách sạn Kim Hoa - Lục Lâm Hải.
Nhưng thực ra, Lục Vũ vốn không cần dựa vào hào quang của ba mình, vì anh đã sớm trở thành một doanh nhân tầm cỡ.
Tôi vẫn luôn giữ mình cẩn trọng, không dám lơ là, sợ bị người khác bắt được sơ hở.
Trong công ty, tôi càng cố gắng khiêm tốn hết mức có thể.
Chị Vương là một trong số ít những người thật lòng quan tâm đến tôi.
Chị ấy đối xử tốt với tôi từ trước khi biết tôi là vợ của Lục Vũ.
Tan làm buổi chiều, chị Vương muốn mời tôi đi ăn.
“Tịch Nhan à, nhà em cũng đâu có nhiều người. Chị đã biết tin vui thì phải chúc mừng em chứ! Đồng nghiệp trong công ty thì mình tạm chưa báo vội, dù sao em cũng chưa qua ba tháng đầu.
“Hay là gọi chồng em đến, chúng ta là người nhà, ăn với nhau một bữa cơm giản dị thôi.”
Tôi rất cảm động vì sự chu đáo của chị Vương, mắt bỗng cay cay, lập tức gọi điện cho Lục Vũ.
Chị Vương đặt bàn trong một nhà hàng món Phật Nhảy Tường.
Chúng tôi vừa ngồi xuống, một cô gái bước vào.
Cô ấy cao ráo, dáng người thon thả, phong thái tao nhã.
Khi cười, hàng răng trắng đều tăm tắp, cả người toát lên vẻ thanh thoát, xinh đẹp động lòng người.
Cô ấy mỉm cười gọi chị Vương:
“Mẹ.”
Tôi hoàn toàn không biết chị Vương có con gái!
Tôi liền đứng dậy chào hỏi, chủ động đưa tay ra:
“Chào em! Hóa ra chị Vương có một cô con gái xinh đẹp thế này sao?”
Chị Vương cũng cười, xua tay:
“Ôi dào, đẹp gì mà đẹp? Làm sao xinh bằng em được?”
Cô gái nghe vậy, nụ cười thoáng cứng lại trong một giây, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên.
“Chào chị, em là Lâm Duệ.”
Ngồi xuống chưa được bao lâu, Lục Vũ đến.
Lâm Duệ cười rạng rỡ, rõ ràng hoạt bát hơn hẳn lúc nãy.
Lục Vũ cũng liếc nhìn cô ta vài lần.
Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, cuối cùng nhắc đến chuyện mang thai.
Lâm Duệ hỏi tôi:
“Chị Tịch Nhan, sau khi có thai chắc chắn là không thể vận động mạnh rồi nhỉ?”
Tôi gật đầu:
“Đương nhiên rồi, nhưng vận động nhẹ nhàng thì vẫn được.”
Lâm Duệ “ồ” một tiếng, rồi ngẩng đầu nhìn Lục Vũ, nói:
“Tốt nhất vẫn là không nên vận động thì hơn. Anh nói có đúng không, anh Lục Vũ?”
Ban đầu, tôi không nghĩ nhiều về câu nói này.
Không ngờ, Lục Vũ lập tức sầm mặt, đặt đũa xuống bàn, nhíu mày hỏi:
“Đây là chuyện cô nên quan tâm sao? Có liên quan gì đến cô? Còn nữa, cô gọi vợ tôi là chị Tịch Nhan, vậy phải gọi tôi là anh rể.”
Chỉ khi Lục Vũ nổi giận, tôi mới mơ hồ nhận ra ẩn ý đằng sau câu nói của Lâm Duệ.
Chị Vương cũng tức giận, không nể mặt, mắng thẳng:
“Con đang nói linh tinh cái gì vậy? Con nít con nôi, sao lại tò mò chuyện riêng tư của người khác? Não có vấn đề à?”
Lâm Duệ có lẽ nhận ra mình lỡ lời, vội vàng xin lỗi tôi:
“Xin lỗi chị Tịch Nhan, em có một người bạn học cũng mang thai. Bạn trai cô ấy vẫn còn thân mật với cô ấy, kết quả là cô ấy bị xuất huyết nặng, suýt nữa mất mạng.”
“Chị tha lỗi cho em nhiều lời, em chỉ đột nhiên nhớ ra nên muốn nhắc nhở hai anh chị một chút, xin lỗi chị.”
Lục Vũ đứng dậy, khẽ cười lạnh:
“Thích hóng hớt vậy à? Làm phóng viên giải trí chắc hợp với cô đấy.”
Anh quay lại cầm túi xách của tôi:
“Vợ, đi thôi.”
Mặt Lâm Duệ lập tức đỏ bừng.
Chị Vương và Lâm Duệ đi phía sau. Tôi sợ chị Vương nghĩ nhiều, liền quay đầu nói với chị ấy:
“Chị đừng suy nghĩ nhiều, Lục Vũ chỉ là người rất bảo vệ vợ. Anh ấy không đối xử như vậy với người khác đâu.”
Ý là, Lục Vũ chỉ nổi giận với những người anh ấy không thích, những người anh ấy thấy chướng mắt.
Chị Vương bất đắc dĩ lắc đầu.
“Không sao đâu Tịch Nhan, là do Lâm Duệ nhiều lời.”
Nói xong, chị ấy quay sang hỏi Lâm Duệ:
“Con về Khu Bình Hải sao?”
Lâm Duệ gật đầu.
Tôi rất ngạc nhiên:
“Em sống ở Khu Bình Hải à?”
Lâm Duệ cười đáp:
“Đúng vậy, chị Tịch Nhan cũng sống ở đó sao?”
Lúc này, tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao cảm thấy gương mặt Lâm Duệ quen thuộc.
Tôi đã từng gặp cô ta ở Khu Bình Hải.
Vẻ ngoài của Lâm Duệ rất nổi bật, dường như tôi đã gặp cô ta trong thang máy không chỉ một lần.
Nghe đến đây, Lục Vũ lập tức nhíu mày.
Anh không hề khách sáo mời Lâm Duệ đi chung xe, mà trực tiếp kéo tay tôi rời đi.
Lên xe rồi, anh nhắc nhở tôi giữ khoảng cách với chị Vương.
Tôi dò hỏi:
“Anh từng gặp Lâm Duệ rồi à?”
Lục Vũ Ϧóþ nhẹ tay tôi, đáp:
“Đừng nghĩ nhiều, có gặp cũng quên rồi. Anh chỉ muốn nhắc em, đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, không thể không đề phòng người khác.”
Tôi nghiêm túc gật đầu.
Cuối tuần, Lục Vũ có hẹn chơi golf với khách hàng.
Anh sợ tôi buồn chán, nên cố ý dẫn tôi theo.
Vừa đến không bao lâu, chúng tôi tình cờ gặp ba chồng tôi và Lâm Sở Hồng.
Lâm Sở Hồng mặc một bộ áo polo trắng, dù đang mang thai, nhưng bộ đồ bó sát vẫn tôn lên đường cong quyến rũ của bà ta.
Đối với đàn ông, nói chuyện với nhau chính là khoe vợ mình biết chăm sóc bản thân, có khí chất và nền nếp.
Ngoại trừ thái độ vô giáo dục khi đối xử với tôi, Lâm Sở Hồng trước mặt những người khác luôn biết cách phô bày ưu điểm của mình.
Dịu dàng, lễ phép, phong thái đoan trang.
Giữa một đám đàn ông, bà ta càng khéo léo trong cách nói chuyện, chuyện gì cũng có thể bàn luận đôi câu.
Được Lục Lâm Hải dẫn theo, đương nhiên rất nở mày nở mặt.
Mọi người không ngớt lời khen Lục Lâm Hải có phúc.
Ba chồng tôi chỉ cười bí hiểm, không nói gì.
Không lâu sau, một caddie lái xe golf đến.
Tôi quay đầu nhìn qua, phát hiện người lái xe lại là Lâm Duệ.
Cô ta đưa nước cho mọi người, không biết vô tình chạm vào chỗ nào của Lâm Sở Hồng, khiến bà ta bỗng nhiên kêu lên một tiếng:
“Ôi chao! Bụng tôi... bụng tôi...”
Bà ta vội vàng chìa tay về phía ba chồng tôi, dáng vẻ vô cùng hoảng hốt.
“Lão Lục, lão Lục, bụng tôi... bụng tôi...”
Ba chồng tôi bước tới, nhưng cắt ngang lời bà ta:
“Bụng bà đau do ăn bậy sao? Để cô gái này đưa bà về nhà vệ sinh đi.”
Ba chồng tôi năm nay 58 tuổi, tập luyện thể thao thường xuyên.
Dù da mặt đã có dấu hiệu lão hóa, nhưng cơ thể vẫn vô cùng rắn rỏi.
Ông mạnh tay đẩy bà ta lên xe, ra hiệu cho Lâm Duệ đưa bà ta đi.
Lâm Sở Hồng vẫn chưa kịp phản ứng, cứ thế bị Lâm Duệ lái xe chở đi mất.
Tôi trợn tròn mắt, cảm giác như đang bỏ lỡ một bí mật nào đó mà mình chưa biết.
Lâm Duệ quay lại rất nhanh, như thể sợ bị hiểu lầm điều gì đó.
Cô ta lặng lẽ đi theo sau chúng tôi, nhặt bóng, tập cùng mọi người, rất ngoan ngoãn.
Cô ta không cố tình tiếp cận tôi, mà giữ thái độ lịch sự, chừng mực.
Nếu không phải cô ta vô tình làm tôi vấp ngã mấy lần, tôi gần như quên mất sự tồn tại của cô ta.
Mãi đến khi tôi đã tránh xa cô ta, nhưng vẫn bị cô ta lấy cớ đưa nước rồi đẩy một cái, khiến tôi ngã sang một bên, tôi mới hét lên:
“Á! Cô đẩy tôi làm gì?”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.