Bị hỏi, cô mới sực nhớ bản thân đi về vội vã đến mức… không mua được thứ gì cả.
“Tôi… vốn định mua vài bộ váy, nhưng chọn đi chọn lại cũng không thấy cái nào ưng nên… cuối cùng không mua gì.”
“Thật sao?” – Hắn cười lạnh, chậm rãi đứng dậy. “Nhưng đi cả buổi mà không chọn được thứ gì à? Cô không phải đã thấy đồ cũ không còn hợp nữa, muốn thay mới sao? Mà đồ mới, dù chưa thật sự ưng ý, vẫn còn tốt hơn đồ cũ nhiều chứ?”
“Anh nói gì vậy? Tôi… không hiểu.” – Hàn Tịch Lam bối rối.
“Không hiểu? Hay giả vờ không hiểu?” – Ánh mắt hắn tối sầm lại. “Cô thông minh như thế, chẳng lẽ không biết tôi đang nói gì? Sợ tôi một ngày nào đó sẽ đá cô đi, nên nhanh chân tìm người khác thay thế trước à?”
Hàn Tịch Lam trừng mắt nhìn hắn. Trong ánh mắt đó là sự đau đớn cùng bất lực. Hắn – không hề tránh né – lạnh lùng đối diện với cô như thể đã biết hết mọi chuyện.
“Anh đã thấy rồi…”
“Phải! Tôi đã thấy tận mắt cô và tên đó tay trong tay, cười nói ngọt ngào. Cô đúng là giỏi thật, mang cái bộ dạng ‘thuần khiết’ đó đi gặp tình nhân!” – Giọng hắn chất chứa sự mỉa mai sắc lạnh.
“Không phải! Tư Mặc chỉ là bạn tôi, chúng tôi lâu lắm mới gặp lại nên mới hẹn nhau uống nước!” – Cô kiên quyết giải thích.
“Uống nước?” – Hắn cười nhạt. “Cô nghĩ tôi mù hay quá ngu để tin mấy lời dối trá đó? Bạn bình thường mà nắm tay? Hay là vốn dĩ cô đã quá thân với hắn, thân đến mức… dù cái thai trong bụng là của ai cũng chẳng quan trọng?”
Câu cuối cùng như một nhát dao xoáy sâu vào lòng cô.
“Trác Minh Hàn! Tôi nhắc lại lần nữa…”
“Không cần đâu.” – Hắn lạnh lùng cắt ngang. “Người như cô có nói gì cũng chẳng đáng để tôi tin. Cứ mau gom tiền rồi biến khỏi nơi này đi! Số tiền đó, coi như tôi bố thí. Chỉ cần… cho tôi tự do.”
“Rầm!”
Cửa phòng bị đóng sầm. Trác Minh Hàn bỏ đi không ngoảnh lại.
Hàn Tịch Lam sững người, toàn thân như mất đi sức lực mà khuỵu xuống sàn.
Hóa ra… trong cuộc hôn nhân này, từ đầu đến cuối, chỉ có mình cô cố gắng giữ gìn. Còn trong mắt hắn, nó… chưa bao giờ đáng giá.
“Rừm rừm…”
Điện thoại bất ngờ đổ chuông. Cô run tay bắt máy.
“A… alo…”
[Cô Hàn! Mẹ cô đang nguy kịch, xin hãy đến bệnh viện ngay lập tức!]
Bệnh viện.
Trong không gian lạnh lẽo của nhà xác, Hàn Tịch Lam ngồi lặng trên hàng ghế kim loại, ánh mắt vô hồn, thân thể như chiếc bóng mờ nhạt giữa màn sương tĩnh lặng.
Có lẽ… mọi thứ sắp khép lại thật rồi.
“Tại sao lại để Tiêu An Kỳ làm bạn nhảy trong tiệc sinh nhật của con?” – Giọng mẹ Trác vang lên, không che giấu sự thất vọng.
“Chẳng lẽ mẹ muốn con dẫn một người từng là thư ký, giờ thì đã thôi việc, tới lui trước mặt bao người sao?” – Trác Minh Hàn đáp lại, giọng lạnh như băng.
“Cô ấy là vợ con!” – Mẹ Trác nghiêm giọng. “Nhân dịp này công khai với mọi người chẳng phải là điều nên làm sao?”
Trác Minh Hàn thoáng nhìn bà, trong mắt vụt qua một tia gì đó rất nhanh – có lẽ là hoài niệm… nhưng rồi lập tức vụt tắt, thay vào đó là vẻ thờ ơ băng giá.
“Con chưa từng – và cũng sẽ không bao giờ – xem cô ta là vợ mình.”
“Vậy nên mày mới ngày ngày kề cận Tiêu An Kỳ, ra vào cùng cô ta như vợ chồng?”
“Chuyện này… mẹ không cần quan tâm. Với con, Tiêu An Kỳ rất quan trọng.”
Lời vừa dứt, mẹ Trác giận đến đỏ mặt. Bà tức giận đẩy cửa bỏ ra ngoài, nhưng không ngờ – ngay tại cửa – Hàn Tịch Lam đã đứng ở đó tự bao giờ.
“Lập… Tịch Lam…” – Mẹ Trác nghẹn lời, không rõ cô có nghe được đoạn nào không, lòng đầy lo lắng.
“Mẹ tìm Minh Hàn có việc gì sao?” – Giọng Hàn Tịch Lam nhẹ như gió thoảng, không gợn chút cảm xúc.
“À… không… chỉ là chuyện sắp xếp trong bữa tiệc thôi. Con đừng bận tâm.” – Mẹ Trác vội nói, gắng giữ vẻ bình thản.
May mà… có lẽ cô chưa nghe gì.
Bà thở phào nhẹ nhõm, liếc Trác Minh Hàn một cái như muốn nói: “Cẩn thận cái miệng của con đấy.” – rồi mới rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Trác Minh Hàn không hề quay sang nhìn cô một cái, tiếp tục vùi mình trong sự im lặng như thể sự hiện diện của cô hoàn toàn vô nghĩa.
Còn Hàn Tịch Lam, không nói lời nào, cũng chẳng trách móc, chỉ lẳng lặng bước về phía giường, nằm nghiêng một bên, khép hờ mắt lại.
Mẹ cô... đã không còn nữa.
Chồng cô... cũng chẳng còn cần đến cô...
Giữa thế giới rộng lớn đến thế, vì sao trái tim cô lại đơn độc đến cùng cực?
Chăn ấm, nệm êm… mà chẳng thể nào sưởi ấm được trái tim đã lạnh dần theo năm tháng chịu đựng.
Hay là... trái tim ấy, từ lâu đã không còn mong chờ điều gì nữa rồi...
Trác Minh Hàn không hiểu sao, khi nhìn người đang nằm trên giường – lặng lẽ và lạnh nhạt như tàn tro – hắn lại cảm nhận được một cảm giác mệt mỏi, pha lẫn chút gì đó rất sâu… rất buốt.
Thế nhưng, chính sự tĩnh lặng ấy lại đánh tan mọi mảy may động lòng còn sót lại trong hắn.
Hắn khẽ hừ một tiếng, rồi quay người rảo bước ra ngoài, không quên đóng cửa thật mạnh, như muốn tuyên bố: "Tôi đi rồi, thật đấy, đừng mong!"
Bữa tiệc sinh nhật tại nhà họ Trác diễn ra long trọng, sang trọng đến từng chi tiết. Tiêu An Kỳ diện váy lộng lẫy, kiêu kỳ sánh vai bên Trác Minh Hàn, thu hút ánh nhìn của không ít quan khách.
Kẻ khen xứng đôi, người ngợi đẹp cặp. Trác Minh Hàn không đáp lời nào, nhưng cũng không phản bác. Còn Tiêu An Kỳ thì cười rạng rỡ như hoa nở, ánh mắt e lệ nhìn hắn đầy mong chờ.
Từ chiều, không thấy bóng dáng Hàn Tịch Lam đâu. Tiêu An Kỳ trước đó còn cố tình gọi điện châm chọc, khoe khoang rằng mình sẽ cùng Trác Minh Hàn khiêu vũ giữa bữa tiệc. Hắn biết – nhưng không ngăn. Hắn muốn xem phản ứng của cô – kết quả, cô thật sự không xuất hiện.
Tốt. Đã muốn cắt đứt quan hệ đến vậy, thì hắn cũng không cần phải giữ thể diện giúp cô làm gì.
Tâm trạng Trác Minh Hàn vì thế càng thêm âm u khó chịu.
Trong căn phòng vắng, Hàn Tịch Lam ngồi trước màn hình tivi dõi theo những hình ảnh từ buổi tiệc đang được phát trực tiếp trên nội bộ. Người đàn ông của cô – à không, là người từng là chồng trên danh nghĩa – đang sánh vai cùng một người phụ nữ xinh đẹp, được chúc tụng, được tung hô.
Cô nhớ đến ánh nhìn dịu dàng hiếm hoi của hắn – thứ mà giờ đây chỉ còn là ký ức nhạt nhòa.
Cô nhớ đến mẹ – người vừa rời khỏi thế gian không lâu.
Cô nhớ đến đứa bé… sinh linh nhỏ bé mà cô đã từng ôm hy vọng sẽ nối kết hai người...
Trác Minh Hàn... sinh nhật vui vẻ.
Tiếng nhạc khiêu vũ vang lên, Trác Minh Hàn nắm tay Tiêu An Kỳ hòa vào dòng người đang xoay vòng giữa sảnh. Lúc kết thúc bản nhạc, một cô hầu cứ thấp thỏm nhìn về phía hắn, như đang chần chừ không biết có nên đến gần.
Hắn bước lại, giọng trầm lạnh:
“Chuyện gì?”
“Thiếu gia… thiếu phu nhân… cô ấy gọi điện cho ngài.”
Trác Minh Hàn cau mày:
“Cô ta rảnh quá nhỉ? Không ở yên trên phòng còn gọi điện xuống tận đây.”
Nhưng nhìn lại số cuộc gọi lặp đi lặp lại trên màn hình, hắn vẫn cầm máy lên – giọng đầy bực bội:
“Cái gì?”
[Trác Minh Hàn… anh có thích Tiêu An Kỳ không?]
Hắn khựng lại, nhíu mày:
“Cô hỏi cái gì vậy?”
[Anh trả lời tôi đi.]
“Cô ấy ít ra còn tốt hơn cô.” – Hắn buột miệng, không buồn che giấu sự mỉa mai.
Đúng lúc đó, Tiêu An Kỳ tiến đến bên cạnh, nhẹ giọng:
“Minh Hàn, anh sao vậy? Khách bên kia đang đợi…”
Hắn liếc cô ta một cái, rồi lại lạnh lùng nói vào điện thoại:
“Nghe chưa? Chúng tôi đang bận. Cúp máy đây.”
[Trác Minh Hàn… mẹ tôi mất rồi…]
Tiếng nói nhẹ bẫng, như một làn khói tan trong không khí, khiến toàn thân hắn như đông cứng lại.
[Mẹ tôi không còn nữa… tôi không cần tiền nữa… cũng không còn lý do gì để ở lại nhà họ Trác.]
“Hàn Tịch Lam!” – Hắn bỗng thấy một cảm giác khó tả Ϧóþ nghẹt ng** mình. “Cô đang ở đâu? Nói tôi nghe, cô đang ở đâu hả?!”
[Hôm nay là sinh nhật anh… Tôi biết anh không muốn nhận bất cứ thứ gì từ tôi, nên… món quà duy nhất mà tôi có thể tặng… là tờ đơn ly hôn. Tôi đã để sẵn trên bàn rồi.]
“Hàn Tịch Lam! Tôi hỏi cô đang ở đâu? Trả lời tôi!” – Hắn rống vào điện thoại, ánh mắt đỏ bừng. Xung quanh, mọi người bắt đầu nhìn về phía hắn đầy ngỡ ngàng.
“Minh Hàn, anh làm sao vậy?” – Tiêu An Kỳ hoảng hốt chạm vào tay hắn.
“Đừng chạm vào tôi!” – Hắn hất tay cô ta ra, siết điện thoại chặt hơn, gào lên:
“Hàn Tịch Lam, lặp lại đi! Cô đang ở đâu?!”
[...]
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.