Tôi Đã Rời Đi Trong Im Lặng - Chương 08

Tôi Đã Rời Đi Trong Im Lặng

NovelBum Biên Dịch Và Cải Biên 15/04/2025 09:09:58

Lần gặp lại Cố Dịch Niên là trong phòng họp của công ty tôi — với tư cách một khách hàng.


Tôi chưa bao giờ nhận sự bố thí. Nhưng những gì hợp tác sòng phẳng, tôi không từ chối.


Cố Dịch Niên giờ đây hoàn toàn khác trước. Khi bàn công việc, anh rất chuyên nghiệp, không thể bắt lỗi.


Ngược lại, Lý Mạch ngày càng trở nên phiền phức. Suốt ngày lang thang trong văn phòng tôi, tôi đi đâu anh theo đó.


Tôi cũng không thể đuổi anh ta, vì anh là họ hàng xa với một trong những đối tác quan trọng.


Lý Mạch là con lai Trung – Anh, con út trong nhà, từ nhỏ đã được nuông chiều — điển hình của một cậu ấm chính hiệu.


Không biết bao nhiêu lần, anh ta chen ngang các cuộc họp dự án giữa tôi và Cố Dịch Niên, khiến tôi phát cáu.


Sau khi bị tôi trừng mắt một lần nữa, Lý Mạch im lặng vài giây, đôi mắt màu nâu xám đặc trưng hơi cụp xuống, lộ rõ vẻ tủi thân.


“...Sẽ không có lần sau.”


Từ đó, Lý Mạch im hơi lặng tiếng một thời gian.


Anh ta không mặc áo da nữa mà chuyển sang mặc vest. Mái tóc dài đến tai được vuốt keo gọn gàng, trông có vẻ trưởng thành hơn.


Cậu nhóc này mà ăn mặc chỉnh tề cũng ra dáng đấy chứ!


Lý Mạch đặt hợp đồng lên bàn, phản bác:


“Tôi không phải cậu nhóc! Tôi đã lớn rồi!”


Không biết bị kích động gì mà anh ta chạy về nhà tiếp quản một công ty, rồi quay lại đòi hợp tác với tôi.


Khi nói về công việc, anh ta vừa buồn ngủ vừa đói, đầu gật gù như muốn ngủ. Nhưng hễ có liên quan đến Cố Dịch Niên là anh ta lập tức cảnh giác, như một chú chó bảo vệ phần thức ăn của mình, nheo mắt lại, không giấu nổi ác ý.


Dù trong lòng tôi có chút lo lắng, nhưng vẫn cho rằng anh ta chỉ đang giở trò cậu ấm.


Cho đến khi buổi tiệc mừng khi dự án hoàn tất thành công diễn ra…


Cố Dịch Niên nâng ly rượu chạm nhẹ với tôi, ánh mắt sâu thẳm.


“Hướng Nhiên, chúng ta vẫn hợp nhau như xưa. Dùng từ ‘trời sinh một cặp’ để miêu tả chúng ta cũng không quá.”


Anh ta chưa nói hết câu, đột nhiên đèn mờ dần, tiếng nhạc phối nhẹ nhàng lãng mạn vang lên.


Khi đèn sáng lại, Lý Mạch ôm một bó hoa hồng Ecuador tiến về phía tôi. Anh ta quỳ một chân trước mặt tôi, đưa một chiếc nhẫn kim cương ra trước.


“Nhiên Nhiên, cưới anh nhé?”


Tôi vội vàng kéo anh ta đứng dậy, hạ giọng xuống:


“Anh điên rồi! Tôi hơn anh đến mười một tuổi!”


Lý Mạch nắm chặt tay tôi, giọng nói đầy uất ức:


“Có phải em chê anh nhỏ tuổi không? Anh đã lớn rồi! Anh cũng có thể trưởng thành và chín chắn.”


Tôi thở dài, nhẹ nhàng đẩy tay anh ra.


“Anh không cần phải thay đổi vì ai cả. Tôi chỉ coi anh như một cậu em trai hay quậy phầm thôi.”


Ánh mắt Lý Mạch thoáng chùng xuống, nhưng rồi lại bừng lên hy vọng.


“Vậy thì em thử coi anh là người yêu đi.”


Khi tôi đang không biết phải trả lời sao để anh từ bỏ, thì Lăng Nghị ở một bên đã *** khoác phủ lên vai tôi, rồi dẫn tôi xuống khỏi sân khấu.


Khi trở về biệt thự, tôi thở phào nhẹ nhõm.


Lăng Nghị mang đến cho tôi một bát trà an thần, rồi đứng sau lưng, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa Ϧóþ thái dương tôi.


“Cảm ơn.”


“Đó là công việc của tôi.”


Đối tác của tôi gọi điện đến. Tôi mím môi, nhấn nút nghe.


“Cô giỏi lắm! Đừng trêu tôi nữa, tôi sắp phát điên rồi. Lý Mạch, con lai Trung – Anh, cao 1m87, gia sản hàng tỷ, sao lại không xứng với cô hả?”


“Tôi hơn cậu ta mười một tuổi! Cậu ấy chỉ là một cậu nhóc thôi!”


Đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nói không kìm nén được của Lý Mạch:


“Anh không còn nhỏ nữa! Nhiên Nhiên, anh thật sự rất thích em, rất rất thích em!”


Lý Mạch còn định nói gì đó, nhưng bị mẹ của Đậu Đậu cắt ngang:


“Cậu ấy đã mười chín tuổi rồi, ở đây khác với trong nước, có thể đăng ký kết hôn được rồi. Nếu cô lo lắng về gia đình cậu ấy thì không cần lo, gia đình cậu ấy rất thoáng, mọi thứ đều theo ý thích của Lý Mạch.


Ngay cả khi cô có làm người phụ bạc đi nữa, gia đình cậu ấy vẫn đủ khả năng để lo cho cậu ấy. Đây không phải là cậu ấy ép tôi nói những lời này, tôi nói toàn là sự thật.”


Ba mươi tuổi, chính là độ tuổi để bứt phá!


Tôi thẳng thừng từ chối Lý Mạch.


Anh ta vẫn không từ bỏ, lấy danh nghĩa công việc để ở lì trong công ty tôi, âm thầm cạnh tranh với Cố Dịch Niên.


Tôi chỉ còn cách tránh mặt cả hai, để Lăng Nghị đối phó với họ.


Lăng Nghị luôn sắp xếp mọi việc ổn thỏa, tôi đã có một khoảng thời gian thoải mái.


Chỉ là những ngày yên bình như thế chẳng kéo dài được bao lâu.


Hôm đó, Cố Dịch Niên uống vài ly rượu, rồi đến trước cửa nhà tôi làm loạn.


“Hướng Nhiên! Rốt cuộc em phải thế nào mới chịu tha thứ cho anh! Anh sẵn sàng dâng hiến tất cả cho em, mọi thứ đều cho em, quay về với anh được không?”


Cùng gây rối với anh ta còn có Lý Mạch.


“Đồ dơ của anh ta vứt vào thùng rác cũng không ai thèm! Nhiên Nhiên, đừng lấy của anh ta, lấy của anh, của anh rất sạch sẽ.”


Tôi Ϧóþ trán, gỡ chiếc mặt nạ vừa mới đắp.


Kiềm chế cơn giận muốn cho mỗi người một cái tát, tôi gọi điện cho nhà họ Lý, yêu cầu họ đến đón Lý Mạch đã say rượu về.


Cuộc cãi vã ngoài cửa vẫn chưa dứt.


Cố Dịch Niên thực ra không xem Lý Mạch là đối thủ, nhưng lại đặc biệt cảnh giác với Lăng Nghị.


Anh cho rằng Hướng Nhiên sẽ không thích những cậu nhóc ồn ào như Lý Mạch.


Về cả tính cách lẫn năng lực, anh luôn tự thấy mình chín chắn hơn hẳn một cậu ấm nông nổi.


Cố Dịch Niên cười nhạt khiêu khích, khiến Lý Mạch nổi giận:


“Vừa già vừa hỏng, mà anh còn đắc ý!”


Lời nói vô tình chạm đúng điểm đau khiến Cố Dịch Niên bừng bừng lửa giận, men rượu càng khiến cảm xúc dâng trào:


“Tôi và Hướng Nhiên đã yêu nhau suốt mười năm… còn có một đứa con.”


Nói đến đây, anh sững lại.


Có vẻ như lợi thế duy nhất còn lại cũng chẳng còn gì đáng để giữ.


Lý Mạch không ngần ngại đáp trả:


“Vậy mà anh vẫn không giữ nổi trái tim cô ấy, đủ để thấy anh tệ đến mức nào!”


Câu nói như một nhát chém thẳng vào lý trí, khiến Cố Dịch Niên như người mất hồn ngồi phệt xuống đất.


Tôi vừa mở cửa thì người của nhà họ Lý đã đến đón vị cậu chủ nhỏ của họ.


Tôi chưa từng thấy Cố Dịch Niên với bộ dạng thê lương đến thế. Anh ngồi bệt nơi thềm cửa, ánh mắt đẫm vẻ tuyệt vọng nhìn tôi.


“Hướng Nhiên… em có biết không? Trong ba năm tìm kiếm em, anh đã bao lần mơ thấy đứa bé ấy khóc nức nở gọi anh, vẫy tay hỏi tại sao lại bỏ rơi nó. Tim anh lúc đó như bị khoét rỗng... Anh xin lỗi, Hướng Nhiên. Thật sự xin lỗi em và con…”


Anh lấy tay che mặt, như muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng. Nhưng những giọt nước mắt vẫn trào ra qua kẽ tay.


Tôi nhìn anh, nhẹ giọng:


“Anh về đi. Đừng tìm em nữa. Giữa chúng ta, đã không còn có thể quay lại.”


Nhớ lại người đàn ông từng kiêu ngạo ấy, sau ba năm dày vò bởi hối hận, ở độ tuổi ngoài ba mươi, mái tóc anh đã lấm tấm sợi bạc.


Một mối duyên nghiệt, đến đây là nên dứt hoàn toàn.


Cố Dịch Niên quỳ xuống, nắm lấy vạt áo tôi:


“Xin em… xin em cho anh một cơ hội nữa. Anh đã ngã gục cả đời này vì em rồi, xin em thương anh một chút... tha thứ cho anh, được không?”


Tôi không quay đầu lại.


Im lặng chính là câu trả lời của tôi.


Ngã một lần ở một nơi đã là quá đủ.


Chuyện đã qua không thể thay đổi, nhưng tương lai vẫn có thể cứu vãn.


Dưới ánh đèn đường mờ nhòe, Cố Dịch Niên không thể kiềm chế nổi nữa. Anh ôm chặt lấy ng** mình, co ro trong góc, phát ra những tiếng nghẹn ngào lạc giọng.


Anh chỉ có thể bất lực nhìn theo bóng lưng người con gái mình yêu dần rời xa, không ngoảnh đầu lại dù chỉ một lần.


Ngày trước, anh nghĩ sinh ly tử biệt là điều đau khổ nhất.


Nhưng không — chính cuộc gặp gỡ mà anh có thể chạm tay vào nhưng mãi mãi không thể giữ được, mới là điều khiến người ta quằn quại nhất.


Người đã rời đi, từng là viên ngọc quý mà anh trân trọng thuở thanh xuân.


Nhưng giờ đây, viên ngọc ấy không còn thuộc về anh nữa — và cũng đã hoàn toàn buông bỏ anh.


Ở nơi không còn ánh mắt anh dõi theo, viên ngọc ấy vẫn tỏa sáng rực rỡ.


Anh buộc phải thừa nhận — không có anh, Hướng Nhiên vẫn sống tốt. Và anh chưa bao giờ là người duy nhất trong thế giới của cô.


Trong mối tình này, chỉ có mình anh đứng yên bất động.


Và rồi... mãi mãi bị bỏ lại ở nơi ấy.

NovelBum, 15/04/2025 09:09:58

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện