Tô Mộng Kỳ kết hôn với tổng tài Yến Xuyên Bách – lạnh lùng, kiêu ngạo và… không thích nói chuyện. Còn tôi? Ngày nào cũng chạy qua nhà họ Yến, hết tám chuyện lại ăn ké. Riết rồi… tiện thể cưới luôn em trai chồng cô ấy!
Yến Vân Thâm – người ta đồn là ngốc nghếch từ nhỏ. Nhưng sau khi về sống chung, tôi mới phát hiện: ngốc đâu không thấy, chỉ thấy dính người, ngoan ngoãn và đáng yêu không chịu nổi.
Hai cô bạn thân, hai anh em nhà tổng tài, hai cuộc hôn nhân bắt đầu từ “cho tiện”, nhưng lại kéo theo vô số drama dở khóc dở cười: từ bạch nguyệt quang trở về, ghen tuông náo loạn, cho đến cả màn bỏ nhà “tập thể” khiến cả gia tộc náo động.
Hôn nhân không tình yêu? Không sao! Miễn là có người tranh đồ ăn với mình, có người nắm tay mình chạy qua mùa mưa năm ấy… thế là đủ.
Một câu chuyện ngọt ngào, hài hước, chữa lành – nơi mà tình yêu không đến từ định mệnh, mà bắt đầu từ một câu nói đơn giản:
“Bạn thân cưới, thì tôi cưới luôn em chồng!”
*****
Từ ngày bạn thân Tô Mộng Kỳ kết hôn với Yến Xuyên Bách, ngày nào tôi cũng chạy qua nhà họ.
Đi đi lại lại mãi, riết rồi cũng thấy mệt.
Cho tiện việc qua lại, tôi liền tính chuyện kết hôn với em trai của Yến Xuyên Bách – Yến Vân Thâm.
Nghe đồn Yến Vân Thâm lúc nhỏ bị té, chấn thương ở đầu, trở nên ngờ nghệch. Nhưng sau vài lần gặp, tôi thấy anh ấy chỉ phản ứng hơi chậm, bình thường chìm đắm trong thế giới riêng, không thích để ý tới người khác mà thôi.
Điều này lại hợp ý tôi quá chừng!
Huống hồ, lùi một vạn bước mà nói, đã có thể cùng cô bạn thân về chung một nhà, thì có phải chịu chút khổ trong hôn nhân cũng chẳng đáng là gì.
Thế nhưng không ngờ, cuộc sống sau khi cưới lại vui vẻ ngoài sức tưởng tượng.
Yến Xuyên Bách quả nhiên xứng danh tổng tài, một mình đi làm nuôi cả nhà. Mỗi tháng anh đưa ba người chúng tôi – Tô Mộng Kỳ, tôi và Yến Vân Thâm – mỗi người một triệu tiền sinh hoạt. Không đủ còn có thể xin thêm. Còn phần của Yến Vân Thâm đương nhiên do tôi quản lý.
Vậy là tôi và Tô Mộng Kỳ mỗi tháng tiêu vặt ba triệu, ngày ngày mua sắm, ăn uống thỏa thuê.
Xài hoài, xài không hết!
Dạo này trời mưa to liên miên, tôi với Tô Mộng Kỳ chỉ biết trốn trong nhà, vừa xem nhóm nhạc nam biểu diễn, vừa tám chuyện thiên hạ.
Nghe nói bà Lâm phát hiện ông Lâm bên ngoài có người khác... À không, giờ phải gọi là “đi theo”. Vì cái người “theo” đó, bà Lâm đòi ly hôn, nhưng ông Lâm nhất quyết không đồng ý, thế là bà Lâm cũng dẫn về một người “theo” khác.
Cuối cùng bốn người họ sống cùng nhau, còn vui hơn cả trước.
“Hahaha, còn nữa, nghe chị tao nói dạo này ông anh rể của đồng nghiệp chị ấy…”
Hai đứa tôi tụm đầu tám chuyện rôm rả, nói đến khô cả miệng.
“Vân Thâm!”
Tôi quay đầu gọi.
Yến Vân Thâm đang ngồi ngơ ngác ở góc phòng, nghe thấy liền quay đầu nhìn về phía tôi.
Thấy anh đã nghe, tôi nói tiếp:
“Chồng ơi, lấy giúp em chai nước trong tủ lạnh được không?”
Anh ấy chớp mắt, tai đỏ ửng lên, chân nọ đá chân kia đi vào bếp. Chẳng bao lâu sau, anh đã mang ra đúng loại trà hoa nhài tôi thích nhất.
“Lạnh, ấm lên.”
Ý là trời hôm nay lạnh, uống trà cho ấm người.
Tôi uống một ngụm lớn, anh liền mỉm cười hài lòng rồi quay trở lại góc phòng, tựa đầu thẫn thờ như cũ.
Tô Mộng Kỳ lắc đầu chậc lưỡi:
“Nếu để Yến Xuyên Bách biết cậu ở nhà suốt ngày sai bảo em trai bảo bối của anh ấy như thế này, đảm bảo anh ấy tức đến phát điên luôn cho mà xem.”
“Không có đâu, tớ đang cố kéo Vân Thâm ra khỏi thế giới khép kín của ảnh đó chứ.”
Trước kia, Yến Vân Thâm thường chỉ ru rú trong phòng, không gặp ai, cũng chẳng thấy ánh mặt trời. Sau khi cưới tôi, nhờ tôi hay gọi bảo, sai vặt, nên giờ anh ấy thành ra cứ ở gần tụi tôi mà thẫn thờ.
Ngốc ngốc, ngoan ngoãn, đáng yêu không chịu nổi!
Mới đó thôi mà trong nhóm tám chuyện đã có hơn 99 tin nhắn mới, nhìn qua là biết có drama lớn, tôi lập tức hứng thú leo lên xem.
Nhưng vừa xem xong, lòng tôi chợt lạnh đi một nửa.
Xong rồi...
Ăn drama mà lại ăn trúng ngay chuyện nhà mình.
Bạch nguyệt quang của Yến Xuyên Bách sắp học hành thành tài trở về để kế thừa gia nghiệp.
Hai người họ có thể nói là cặp đôi hoàn hảo, mạnh mẽ cả đôi. Mọi người thi nhau lôi lại mấy tin cũ về họ, xào nấu đến mức ngọt đến sượng cả miệng, chẳng ai thèm để ý tới Tô Mộng Kỳ.
Đáng ghét thật!
Tôi xắn tay áo lên, định lao vào chiến một trận với đám người đó. Tô Mộng Kỳ ngồi bên cạnh thấy vậy, lập tức giật lấy điện thoại của tôi rồi ném sang một bên.
“Hà tất phải quan tâm mấy chuyện đó làm gì.”
Cô ấy điềm nhiên nói:
“Đàn ông mà, không có thì kiếm người khác, có gì to tát đâu.”
Nhưng trong lòng tôi thực sự thấy khó chịu.
Giá mà cô ấy thật sự không quan tâm như vẻ ngoài thì tốt biết bao.
Tô Mộng Kỳ rõ ràng đã thích Yến Xuyên Bách từ lâu. Nhưng khi ấy Yến Xuyên Bách đã có bạn gái – chính là cô thanh mai trúc mã được gọi là bạch nguyệt quang kia – tình cảm của hai người rất sâu đậm.
Sau đó, cô gái ấy ra nước ngoài du học, rồi xảy ra mâu thuẫn với anh ta. Từ đó Yến Xuyên Bách không yêu thêm ai, cho đến khi nhà Tô Mộng Kỳ cần liên hôn với nhà họ Yến, cô mới nhân cơ hội bước vào.
Nhưng sau hai năm kết hôn, cô vẫn không thể sưởi ấm được trái tim anh.
Yến Xuyên Bách ngoài chuyện đưa tiền thì rất hào phóng, còn lại thì luôn lạnh nhạt với Tô Mộng Kỳ, phần lớn thời gian đều ở công ty.
Lúc mới cưới, ánh mắt của Tô Mộng Kỳ u ám, không chút sức sống. Tôi từng không nhịn được mà khuyên cô ấy nên ly hôn, nhưng cô lại không cam lòng, còn nói đầy khí thế:
“Mình thích chết đi được cái kiểu không để ý đến mình của anh ấy. Anh ấy mà yêu mình thật, không chừng mình lại chán ngấy nhanh hơn thì sao!”
Không còn cách nào khác, tôi đành theo cô ấy gả vào nhà họ Yến. Mỗi ngày cùng cô ấy trải qua đủ chuyện, cô mới dần dần vui vẻ trở lại.
Nhưng xem ra tình hình hiện tại, e là tôi cũng chẳng thể giúp gì thêm.
“Thà bị đá còn hơn bị động.”
Tô Mộng Kỳ hít sâu một hơi, hạ quyết tâm nói:
“Mình quyết định ly hôn rồi, cậu có ly hôn không?”
Tôi không chút do dự gật đầu:
“Ly! Cậu ly thì mình cũng ly.”
Hai ánh mắt chúng tôi giao nhau trong không trung, rồi đồng loạt nhìn sang Yến Vân Thâm vẫn đang ngồi thẫn thờ.
Một lúc sau, có lẽ cảm nhận được ánh nhìn của tôi, anh ấy nghiêng đầu nhìn lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ thắc mắc.
Bình thường, anh ấy luôn khép mình trong thế giới riêng, chỉ khi tôi chủ động gọi hoặc nhìn anh ấy, anh ấy mới dần mở lòng.
Tô Mộng Kỳ thở dài, giọng đầy áy náy:
“Đứa ngốc này, vẫn thật không nỡ.”
Tôi mím môi. Dù Yến Vân Thâm rất tốt, sống cùng anh ấy cả đời cũng ổn, nhưng điều kiện tiên quyết là tình cảm của Tô Mộng Kỳ và anh trai anh ấy phải ổn định. Thế nên không thể trách tôi được.
Dù người đàn ông có tốt đến đâu, cũng không thể vượt qua tình bạn thân thiết, đúng không?
Tôi nắm lấy tay Tô Mộng Kỳ, kiên định nói:
“Chị em cùng cưới, cùng ly!”
Tô Mộng Kỳ xúc động ra mặt.
Bất chợt, phía sau vang lên giọng nói của Yến Xuyên Bách:
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Cả hai chúng tôi giật nảy mình, đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Cũng may ngoài trời đang mưa lớn, chúng tôi lại nói chuyện khá nhỏ, chắc anh ta không nghe thấy gì đâu.
Yến Xuyên Bách vẫn giữ gương mặt lạnh như tiền, chỉ là hôm nay bị mưa làm ướt hết người, trông có phần nhếch nhác.
“Anh!”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.