Cuối cùng thì, tất cả cũng đã kết thúc.
Không còn sự đe dọa từ Lục Thành Duy, không còn những cú đấm, những đêm trắng, những giọt nước mắt phải giấu vào gối, không còn cảm giác thở thôi cũng cần xin phép người khác. Cô gái năm nào sống trong bóng tối của một người đã chết, sống như cái bóng không tên trong chính cuộc đời mình… đã bước ra ánh sáng.
Kiều Vân – từ một đứa trẻ bị lợi dụng, bị xem là "vật dự phòng" cho con gái ruột của người khác – đã trưởng thành trong nỗi đau, trong sự uất nghẹn không lời. Cô từng nhẫn nhịn để tồn tại, từng nghĩ mình không xứng đáng được yêu, từng chấp nhận sống như một cái bóng, chỉ mong người khác không thấy là đủ. Nhưng rồi, người từng yếu đuối ấy… lại chính là người mạnh mẽ nhất.
Cô không đòi lại quá khứ.
Không trách cứ người đã gây ra cho mình bao tổn thương.
Không mong sự chuộc lỗi muộn màng từ một kẻ từng mang danh “chồng”.
Cô chỉ chọn buông tay.
Và sống cho chính mình.
Chuyến hành trình thoát khỏi Lục Thành Duy không chỉ là cuộc chiến chống lại một con người, mà là cuộc chiến với cả những ám ảnh kéo dài suốt nhiều năm: từ cái nhìn khinh thường của cha mẹ nuôi, từ những giấc mơ dở dang tuổi thơ, từ cái danh "người thay thế" không ai gọi tên… đến những ngày bị vùi dập mà vẫn phải mỉm cười.
Kiều Vân đã ly hôn.
Cô giành lại tự do — không bằng năn nỉ, không bằng thỏa hiệp, mà bằng chính sự khôn ngoan, gan dạ và dũng cảm đến tận cùng.
Và bên cô… đã từng có một người.
Một người không đến từ thế giới này, không có giấy tờ, không có danh tính, không có lịch sử.
Nhưng lại có đủ sự dịu dàng để an ủi một tâm hồn tan vỡ.
Có đủ sự kiên nhẫn để chờ đợi từng ngày cô tìm lại chính mình.
Có đủ dũng khí để hy sinh mà không đòi hỏi điều gì.
Trình Uyên Vũ – hay Trình Phong – đã đến như một phép màu, nhẹ nhàng như ánh sáng cuối đường hầm. Anh không thay đổi thế giới xung quanh Kiều Vân, nhưng đã thay đổi thế giới bên trong cô. Anh khiến cô biết rằng: không ai sinh ra là để bị tổn thương, không ai đáng bị đem ra so sánh, thay thế hay sỉ nhục. Rằng dù là ai, dù có quá khứ ra sao, mỗi con người đều xứng đáng được sống một cuộc đời trọn vẹn – có tình yêu, có niềm vui, và có tự do.
Anh không ở lại.
Ba tháng là tất cả những gì anh có thể trao cho cô.
Ba tháng, ngắn ngủi đến mức chưa kịp nhìn nhau đủ lâu, chưa kịp nắm tay đủ chặt.
Nhưng lại đủ để khắc ghi cả một đời.
Kiều Vân không bao giờ quên khoảnh khắc anh tan biến thành hàng nghìn tia sáng, rời khỏi thế giới này trong cái ôm cuối cùng – dịu dàng và thanh thản.
Không có lời hứa hẹn.
Không có nước mắt cầu xin.
Chỉ có ánh mắt dõi theo.
Và câu nói khẽ như gió thoảng: “Chúng ta sẽ gặp nhau ở thế giới bốn chiều.”
…
Thời gian trôi qua.
Kiều Vân mở rộng tiệm bánh ngọt của mình, rồi mở thêm một chi nhánh nữa, và rồi một chi nhánh nữa. Cuộc sống dần ổn định. Cô làm việc chăm chỉ, sống lặng lẽ, nhưng lòng không còn hoang hoải như trước. Cô biết yêu bản thân. Biết chăm sóc chính mình. Biết nói “không” với những điều khiến mình đau.
Cô có bạn bè.
Có khách hàng trung thành.
Có những buổi chiều ngồi bên khung cửa sổ, nhìn ánh nắng tràn vào qua tấm rèm trắng.
Chỉ là… có những lúc, khi bóng tối buông xuống, cô lại khẽ nhớ.
Nhớ ánh mắt ấy.
Nụ cười ấy.
Câu nói trầm trầm mỗi khi cô buồn: “Anh ở đây.”
Cô chưa từng yêu ai khác. Có lẽ sẽ không bao giờ nữa. Không phải vì không có ai tốt hơn, mà vì… trái tim cô đã để lại nơi một người không thuộc về thế giới này.
Nhiều năm trôi qua, cô vẫn sống tốt.
Rất tốt.
Nhưng vào một buổi chiều đầy nắng, trên con đường quen thuộc…
Có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai trái của cô.
Và theo phản xạ, cô quay sang bên phải.
Tim khẽ nhói.
Bởi vì cô nhớ — trước kia, anh cũng từng làm như thế.
Chỉ khác là… ngày hôm đó, anh thật sự ở phía bên phải.
Có những phép màu không bao giờ lặp lại.
Nhưng tình yêu, một khi đã ghi vào linh hồn, thì không bao giờ biến mất.
Dù là ở thế giới nào.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.