Một Lần Đổ Vỡ - Chương 06

Một Lần Đổ Vỡ

Chi Mèo 22/04/2025 22:32:23

Cô chưa nói dứt câu, anh đã cúi xuống tháo dây an toàn, nắm tay kéo cô ra ghế phụ một cách tự nhiên, lịch thiệp. Mọi hành động đều nhã nhặn và chừng mực.


An Vy cắn môi, không phản kháng, ngoan ngoãn nghe theo.


Chiếc xe sang trọng lăn bánh rời khỏi biệt thự. An Vy ngoái đầu nhìn lại, ngập ngừng hỏi:


“Vậy còn xe của anh?”


“Anh đi cùng trợ lý. Cậu ấy tự xử lý được.”


Nghe vậy, cô gật đầu, không nói gì thêm. Không khí trong xe thoáng trở nên trầm lặng. Thiên Vũ liếc nhìn sang, thấy khuôn mặt cô vẫn chưa giấu được nét buồn.


Một lúc sau, anh cất giọng:


“An Vy.”


Cô quay sang nhìn anh:


“Sao thế?”


“Anh mới về nước. Tạm thời chưa tìm được nơi nào vừa ý…”


“Anh đang định nhờ một cô gái xinh đẹp cho tá túc vài hôm.”


Nghe xong, An Vy bật cười khúc khích. Thấy Thiên Vũ làm mặt đáng yêu, cô không nghĩ ngợi nhiều liền gật đầu đồng ý khiến anh hơi sững người. Ban đầu chỉ định trêu cô cho bớt buồn, không ngờ lại được gật đầu thật.


“Nhà em còn nhiều phòng lắm. Cứ ở đi, em nuôi anh đến khi tìm được chỗ mới.”


“Vậy… sẽ không phiền chứ?”


“Không đâu.”


An Vy cười nhẹ, Thiên Vũ như bắt được vàng, trong lòng vui mừng khôn xiết.


Xe dừng lại trước công ty. An Vy vội vàng mở cửa bước xuống, nói có cuộc họp gấp bị quên mất từ sáng sớm.


Thiên Vũ mỉm cười nhìn theo, rồi thong thả lái xe xuống tầng hầm gửi.


Dừng xe, anh rút điện thoại gọi cho trợ lý:


“Anh gọi em ạ?”


“Không cần dọn đồ sang căn hộ mới nữa. Anh chưa định chuyển.”


“Vậy… tổng giám đốc định ở đâu?”


“Không cần lo. Có người sẵn sàng nuôi anh rồi.”


“À, tôi muốn đẩy nhanh ngày khai trương chi nhánh thứ hai của chúng ta.”


“Vâng, Lộ Tổng yên tâm. Chúng em sẽ cố gắng hết sức. À còn một việc nữa, khá quan trọng…”


“Cậu nói đi.”


“Chuyện anh bảo tôi điều tra về chị Mộc An Vy và anh Hà Minh Quân… tôi đã thu thập đủ thông tin.”


“Gửi mail cho tôi.”


“Vâng ạ.”


Thiên Vũ cúp máy, chỉnh lại cổ áo, rồi mở cửa xe bước xuống. Anh sải bước đi thẳng vào khu làm việc của An Vy .


Lần này trở về nước, mục đích lớn nhất của Thiên Vũ là mở rộng quy mô công ty, đồng thời tìm cơ hội hợp tác với An Vy . Trong tay anh giờ đây không thiếu gì – tiền tài, địa vị, năng lực – mọi thứ đều sẵn sàng để giành lại người con gái năm xưa.


Anh ngồi đợi trong văn phòng cô. Sau khi An Vy xử lý xong công việc, đến trưa cả hai cùng ra ngoài ăn.


8 giờ tối.


Minh Quân đưa Kỳ Dung về biệt thự nghỉ ngơi. Cô ta than thở rằng nằm viện quá bí bách, không thoải mái, nên anh đành chiều theo.


Vừa bước vào nhà, thấy mấy người giúp việc đang tất bật dọn dẹp phòng ở tầng hai, anh nhíu mày hỏi:


“Nhà có khách à?”


“Dạ, phu nhân gọi điện dặn sẽ có người đến ở vài hôm nên tụi em đang chuẩn bị phòng.”


Minh Quân thoáng nghi ngờ, đang định hỏi thêm thì ngoài cửa, An Vy và Thiên Vũ bước vào.


Kỳ Dung lập tức tỏ ra dè dặt, khép nép nép sát vào người Minh Quân. An Vy khoanh tay, nhếch môi – chẳng buồn quan tâm.


Ánh mắt Minh Quân chạm phải Thiên Vũ, gương mặt anh thoáng sượng lại – cảm giác như đã gặp người này ở đâu đó.


“Mộc An Vy , giờ cô cũng dẫn đàn ông về nhà sao?”


“Nếu anh và người tình cảm thấy không thoải mái… có thể dọn ra ngoài ở.”


“Đây là nhà tôi.”


“Anh Quân, cũng là nhà tôi.” – Giọng An Vy sắc lạnh, ánh mắt kiên định. Minh Quân nhất thời không phản bác nổi, bởi chính anh cũng từng ngang nhiên đưa Kỳ Dung về sống chung.


“Sen, gọi người mang hành lý lên phòng.”


“An Vy, để anh giúp.”


“Ờ, phiền cô chỉ đường giúp anh.”


Thiên Vũ mỉm cười lịch sự hỏi Sen. Cô giúp việc đỏ mặt, tủm tỉm vì vẻ ngoài điển trai của anh, lắp bắp chỉ lên tầng hai:


“Dạ… dạ lối này ạ…”


“Không, ý tôi là phòng của An Vy . Tôi hơi lạ chỗ, nên muốn ở chung để tiện.”


Anh quay lại hỏi, miệng cười nhẹ, nhưng rõ ràng giọng điệu mang đầy ẩn ý khiêu khích.


“Anh Quân, không phiền chứ?”


Minh Quân lặng người. Anh hiểu rõ Thiên Vũ đang cố tình. Kỳ Dung kéo nhẹ tay anh, nhưng anh chỉ khẽ siết eo cô rồi thản nhiên nói:


“Cứ tự nhiên.”


Thiên Vũ cười nhạt, xách hành lý lên lầu cùng An Vy . Cô hoàn toàn yên tâm vì biết Thiên Vũ không phải loại người dễ vượt giới hạn. Cô tin tưởng anh.


“An Vy, em không sợ anh ở chung rồi không kiềm chế nổi mà làm gì em à?”


“Sao có thể? Em tin anh.”


“Anh là đàn ông đó, em đừng tin nhiều quá. Nhỡ đâu… anh không nhịn được thì sao?”


Thiên Vũ vừa nói vừa nhún vai, giả vờ ra vẻ đáng ngờ, từng bước tiến lại gần. Gương mặt nghiêm nghị của anh khiến An Vy bất giác lùi lại, mắt mở to, thoáng ngập ngừng.


Ngay lúc cô còn chưa biết phản ứng thế nào, Thiên Vũ bật cười, xoa đầu cô nhẹ nhàng:


“Anh đùa thôi. Em đáng yêu thật đấy.”


“Công chúa lạnh lùng cũng biết sợ nữa cơ à?”


An Vy bĩu môi, đánh nhẹ vào người anh mấy cái. Cô đỏ mặt vì suýt nữa tin là thật. Thiên Vũ kéo cô lại, nhẹ nhàng ôm một cái như để trấn an:


“Anh xin lỗi, không nên trêu em như vậy.”


Đúng lúc đó, Minh Quân từ phòng bước ra định lấy nước. Nhìn thấy cảnh hai người thân mật, anh đứng khựng lại ở cầu thang.


Thiên Vũ cố tình ôm An Vy chặt hơn, lớn tiếng nói:


“Đi vào phòng thôi nào.”


Minh Quân siết chặt tay, khoé miệng giật giật – lửa giận bùng lên trong lòng. Mẹ kiếp, rõ ràng là cố tình chọc tức anh!


Anh quay người, lạnh mặt bước vào bếp, không nói một lời.


“Anh sẽ ngủ ở đây.” – Thiên Vũ chỉ vào chiếc sofa lớn, gương mặt vui vẻ thoải mái.


An Vy bật cười, lắc đầu:


“Được rồi, anh ngủ đâu cũng được, không vấn đề.”


“Em cứ ngồi nghỉ đi, anh vào pha nước ấm tắm cho anh.”


“Được, để em lo.”


Nói xong, An Vy xoay người đi về phía phòng tắm. Thiên Vũ ngồi dựa lưng vào sofa, mắt vẫn ánh lên ý cười dịu dàng.


10 giờ tối.


Sau khi xử lý xong công việc, An Vy cảm thấy toàn thân ê ẩm, mỏi nhừ. Cô xoay vai, vặn lưng, khẽ thở dài. Thiên Vũ đang ngồi đọc sách liền liếc mắt nhìn sang, thấy cô mệt mỏi liền gấp sách lại, đứng dậy bước đến.


“Sao vậy, có cần anh giúp thư giãn một chút không?”


An Vy ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lưỡng lự một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý. Thiên Vũ kéo tay cô ra giường.


“Nằm xuống, thả lỏng người.”


Cô ngoan ngoãn làm theo. Đôi tay Thiên Vũ bắt đầu xoa Ϧóþ nhịp nhàng.


...


“Aaaa… đúng rồi… chỗ đó…”


“Nhột quá! Anh đừng… đừng chọc em…”


“Mạnh hơn chút nữa… ừ… đúng rồi…”


Những âm thanh mơ hồ vang lên giữa đêm khuya, khiến không khí trong nhà càng trở nên ái ngại. Mấy người giúp việc đi ngang qua không khỏi bị thu hút, che miệng thì thầm rồi lén lút tụ lại dưới chân cầu thang nhìn lên, ánh mắt tò mò.


Họ không thấy phiền, ngược lại còn có phần khoái chí – cuối cùng sau hai năm, phu nhân cũng tìm được chút hạnh phúc riêng.


Từ thư phòng bước ra, Minh Quân nghe thấy tiếng động, nét mặt lập tức sa sầm. Anh gằn giọng:


“Đêm khuya rồi còn đứng đó làm gì?”


Đám người làm giật bắn mình, vội cúi đầu chào rồi tản đi như gió cuốn.


Kỳ Dung cũng từ phòng bước ra, thấy vậy thì liền nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa:


“Xem ra… chị ấy không muốn anh và em được yên ổn rồi.”


Cô ta cười nhạt:


“Lúc nào cũng ra vẻ thanh cao, giờ thì rõ mặt thật rồi.”


Nét cười gian xảo hiện rõ trên mặt Kỳ Dung. Thấy ánh mắt Minh Quân mỗi lúc một lạnh, cô ta càng thêm đắc ý. Có lẽ… không lâu nữa, vị trí nữ chủ nhân trong căn nhà này sẽ thuộc về cô ta.


“Minh Quân, đừng giận chị ấy. Có khi là vì cô đơn nên chị ấy mới làm vậy.”


“Cũng tại em… đã ςướק anh từ tay chị ấy rồi…”


“Cô ta không đáng để chúng ta bận tâm.” – Minh Quân hừ lạnh. “Về phòng, anh xoa chân cho em.”


Hai người sánh vai về phòng, bỏ lại phía sau không khí ồn ào vừa lắng xuống.


Khoảng một tiếng sau.


Sau khi giúp An Vy thư giãn xong, Thiên Vũ xuống bếp định pha cho cô ly sữa nóng. Vừa vào phòng bếp thì tình cờ chạm mặt Minh Quân – người đang ngồi lặng lẽ uống rượu, gương mặt tối sầm.


Thấy Thiên Vũ, anh lập tức mất kiềm chế, đưa chân đá chiếc ghế chắn đường:


“Nói đi. Cậu vào nhà tôi là có ý gì?”


Thiên Vũ nhướng mày, trả lời thản nhiên:


“Rất đơn giản. Tôi có ý với vợ của anh.”


“Cậu…”

NovelBum, 22/04/2025 22:32:23

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện