Một Lần Đổ Vỡ - Chương 22

Một Lần Đổ Vỡ

Chi Mèo 22/04/2025 22:38:54

Trong gian nhà phía sau.


Sen vừa tiễn người khuân đồ ra cổng xong, mặt mũi lem nhem nước mắt, lặng lẽ đến cạnh bà.


"Bà... đồ của phu nhân đã chuyển xong rồi ạ."


Bà gật đầu nhẹ, không nói gì, chỉ thở dài, ánh mắt vẫn dõi theo khoảng sân vắng trước mặt, nơi từng có tiếng cười nói của con dâu ngày nào.


Hai ngày sau.


Minh Quân nhận được cuộc gọi từ tòa án. Đơn ly hôn giữa anh và An Vy đã được chấp thuận. Do cả hai không có con chung, việc ly hôn được xác định là hoàn toàn tự nguyện và không có ràng buộc. Phía Mộc An Vy cũng từ chối mọi quyền lợi liên quan đến tài sản hay hỗ trợ từ anh, vì vậy, thủ tục nhanh chóng khép lại.


Suốt quá trình, Minh Quân im lặng gần như tuyệt đối. Ngoại trừ những câu trả lời ngắn gọn dành cho hội đồng xét xử, anh chỉ trầm mặc ngồi đó với gương mặt đượm buồn. Sự lặng im ấy chất chứa đầy tiếc nuối và không cam lòng.


Phiên tòa kết thúc.


An Vy đứng dậy, nhẹ nhàng cúi đầu rồi quay người bước đi. Ngay khi cô vừa ra tới cửa, Minh Quân bất chợt nắm lấy tay cô, giọng anh trầm thấp vang lên:


“Để tôi đưa em về.”


An Vy rút tay ra ngay lập tức, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh.


“Anh Quân, anh không cần phải cố gắng tỏ ra tử tế với tôi. Giữa chúng ta... bây giờ chẳng còn gì để níu giữ nữa.”


Cô xoay người bước đi nhưng Minh Quân lại nhanh chóng vượt lên chặn đường, ánh mắt dịu lại:


“An Vy... Em có thể cho tôi một cơ hội không? Chỉ một cơ hội... để làm lại tất cả.”


Cô im lặng giây lát rồi nhàn nhạt buông lời:


“Muộn rồi.”


Giọng cô dứt khoát, ánh mắt rõ ràng không có chút dao động. Và rồi, lời nói tiếp theo như một nhát dao cắm thẳng vào lòng anh:


“Tôi yêu Thiên Vũ. Tôi đã thật lòng yêu anh ấy.”


Minh Quân sững người. Gương mặt anh thoáng biến sắc. Vài giây sau, anh lắc đầu, tiến tới một bước như muốn xác minh lại điều mình vừa nghe:


“Yêu? Em yêu cậu ta thật sao? Hay chỉ đang muốn khiến tôi đau lòng?”


Hai bàn tay Minh Quân siết lấy vai cô, giọng anh bắt đầu mất kiểm soát. An Vy nhíu mày, cố gắng giằng ra nhưng anh lại giữ chặt hơn.


“Tôi không có lý do gì phải lừa anh. Chuyện tôi yêu ai không liên quan gì đến anh nữa.”


Giọng cô sắc lạnh, không còn dư lại chút cảm xúc nào dành cho người đàn ông trước mặt. Nhưng chưa kịp nói dứt câu, hành động bất ngờ của Minh Quân khiến An Vy sững sờ.


Anh cúi đầu, bất ngờ áp sát, khiến cô không kịp phản ứng. An Vy choáng váng. Sự tiếp xúc ấy không phải là thứ cô mong muốn, và càng không phải thứ cô cho phép.


Không do dự, cô lập tức nghiêng mặt, nghiến răng cắn mạnh vào môi anh, dùng hết sức đẩy anh ra xa.


Cô đưa tay lau môi, ánh mắt lạnh băng khi nhìn thấy vết máu rướm ra nơi khóe miệng anh. Vậy mà Minh Quân lại thản nhiên đưa tay sờ lên môi, còn bật cười khe khẽ:


“Em cắn mạnh thật.”


An Vy chẳng buồn đáp. Cô xoay người bỏ đi, không nói thêm bất kỳ lời nào. Minh Quân chỉ đứng đó, gọi với theo:


“Tôi sẽ không từ bỏ đâu, Mộc An Vy . Dù em có lạnh lùng thế nào, tôi cũng sẽ khiến em đổi ý.”


Nhưng cô chẳng buồn quay đầu lại.


Ra đến xe, An Vy ngồi vào ghế, hít một hơi thật sâu. Cô lấy khăn giấy lau môi, khuôn mặt không giấu được sự khó chịu. Nụ hôn vừa rồi, đối với cô chẳng khác gì một sự xúc phạm.


Cô lau kỹ, sau đó ném bịch giấy sang ghế phụ, nghiến răng, thở mạnh một hơi. Lấy lại bình tĩnh, cô rút son môi ra, nhẹ nhàng thoa lại một lớp. Xong xuôi, An Vy khởi động xe, rời khỏi nơi vừa khép lại đoạn ký ức dài và đầy đớn đau.


Tại bệnh viện.


“Sáng giờ không thấy chị Vyđâu, Anh Vũ biết chị đi đâu không ạ?” – Khai Sâm vừa gọt táo vừa hỏi, giọng đầy tò mò.


Thiên Vũ bình thản đáp: “Cô ấy đến tòa hoàn tất thủ tục ly hôn.”


Nghe xong, mắt Khai Sâm sáng rỡ. Cậu lập tức buông trái táo, nhón bước đến bên giường, vẻ mặt mờ ám như thể vừa nghe được tin mừng.


“Anh Vũ, hay là... nhân cơ hội này tỏ tình luôn đi, em nghĩ chị Vybây giờ rất cần một người ở bên, vững vàng, đáng tin.”


Thiên Vũ lắc đầu, giọng anh trầm ổn:


“Không được. Cô ấy vừa mới ly hôn, nếu quá vội vàng, chắc chắn sẽ khiến người ngoài bàn tán. Tôi không muốn làm ảnh hưởng đến danh tiếng hay sự nghiệp của An Vy .”


Khai Sâm bĩu môi, lẩm bẩm như tiếc nuối: “Chỉ sợ sẽ có người âm thầm tìm cách giành lại chị ấy thôi...”


Thiên Vũ bật cười, đưa tay vỗ nhẹ vai Khai Sâm:


“Yên tâm đi. Tôi không dễ dàng để tuột mất An Vy đâu. Hai năm qua tôi đã chờ đợi quá đủ rồi.”


Tin tức về cuộc ly hôn của An Vy và Minh Quân nhanh chóng phủ sóng trên truyền thông.


Tại một tòa nhà lớn, sang trọng, bên trong căn phòng cao cấp, một người đàn ông trung niên ngồi vắt chân trên chiếc ghế bành da, trên tay là điếu th chưa tàn. Gương mặt gã hiện rõ sự thâm trầm, khó đoán.


Hai cô gái trẻ đẹp vây quanh, trò chuyện ríu rít, nhưng ông ta chẳng mấy quan tâm, chỉ nheo mắt nhìn màn hình tin tức, khóe môi nhếch lên.


Ngoài cửa, một đàn em cao to, dáng vẻ lạnh lùng bước vào, cúi đầu cung kính: “Lão Đại.”


“Đã đến lúc hành động. Tôi muốn toàn bộ cơ nghiệp nhà họ Hà.” – Gã trầm giọng, làn khói thuốc phả ra đặc quánh.


“Dạ. Vâng.”


“Còn con nhỏ Kỳ Dung? Tìm được nó chưa?”


“Thưa Lão Đại, vẫn chưa có tung tích. Cô ta trốn kỹ hơn chúng tôi nghĩ.”


“Vô dụng!” – Gã gằn giọng, quát lớn khiến tên đàn em toát mồ hôi lạnh.


“Một người phụ nữ mà cũng không tìm nổi? Các cậu định để tôi tự ra tay chắc?”


“Lão Đại bớt giận... chúng tôi đang dốc toàn lực.”


Gã đàn ông dằn tàn thuốc xuống gạt tàn, ánh mắt âm u:


“Nhanh chóng thủ tiêu cô ta. Cô ả không thể sống thêm được nữa.”


“Rõ.”


Khi tên đàn em vội vàng lui ra, gã lại lẩm bẩm một mình, giọng nói sắc như dao: “Hà Minh Quân… cha mày năm xưa nợ tao một món nợ chưa trả. Giờ... đến lượt mày gánh lấy.”


Tại một nhà hàng sang trọng.


Mộc An Vy đang có buổi gặp gỡ đối tác. Cô mỉm cười, nâng ly theo phép lịch sự, nhưng thần sắc vẫn dè chừng.


“Mộc Tổng, hợp tác lần này tôi tin sẽ mang lại nhiều lợi ích cho cả hai bên.” – Người đàn ông đối diện nheo mắt cười, ánh nhìn có phần thiếu thiện cảm.


Ly rượu cứ được rót liên tục, An Vy dù không muốn vẫn phải miễn cưỡng nhấp môi. Dần dần, đầu cô bắt đầu choáng váng, cơ thể nóng bừng. Một cảm giác khó chịu chạy dọc sống lưng khiến cô cảnh giác.


“Xin phép, tôi vào phòng vệ sinh một chút.” – Cô giữ vẻ điềm tĩnh rời khỏi bàn tiệc.


Ngay sau khi An Vy vừa khuất, người đàn ông kia lập tức móc điện thoại ra, hạ thấp giọng:


“Minh Quân, cô ấy đã uống. Tôi làm đúng như anh dặn. Loại thuốc này mạnh lắm, không quá nửa tiếng đâu.”


“Ừ. Làm tốt lắm.” – Giọng Minh Quân đáp lại lạnh lùng, gã kia cười khẩy, giọng tâng bốc:


“Chỉ cần anh giúp đỡ công ty tôi sau này, tôi sẽ mãi ghi lòng tạc dạ.”


Cúp máy, hắn chỉnh lại cổ áo, ngồi xuống nhấp một ngụm rượu, đợi Minh Quân xuất hiện như đã hẹn.


Tại hành lang nhà hàng.


Mộc An Vy bước đi loạng choạng, dáng vẻ liêu xiêu. Gương mặt cô đỏ ửng, trán lấm tấm mồ hôi, đôi tay không ngừng day nhẹ hai bên thái dương để giữ cho bản thân tỉnh táo. Cô vịn vào tường, cố gắng lê từng bước.


“Nóng quá... rốt cuộc mình bị sao vậy, chẳng phải chỉ uống vài ly rượu thôi sao?” – Cô thì thầm, bước vừa đi, vừa lẩm bẩm như tự trấn an.


An Vy cảm thấy một cơn bức bối lan khắp toàn thân, từng đợt nóng rát như đốt cháy. Cô cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo, hướng về phía nhà vệ sinh với hy vọng rửa mặt cho dễ chịu hơn.


Ở phía xa, Khai Sâm vừa cùng một người bạn bước ra từ phòng tiệc, vô tình bắt gặp bóng dáng quen thuộc.


“Cậu nhìn ai mà đờ người ra vậy?” – Người bạn hỏi.


“Hình như là người quen, cậu chờ tôi chút.” – Khai Sâm đáp gọn rồi nhanh chóng sải bước.


Vừa đến gần, cậu lập tức nhận ra An Vy . Dáng vẻ của cô khiến cậu không khỏi hoảng hốt. Cậu bước nhanh đến đỡ cô, giọng lo lắng:


“Chị Vy, sao chị lại ở đây một mình? Trông chị không ổn chút nào!”


“Hả... Khai Sâm? Cậu làm gì ở đây...” – Giọng cô yếu ớt, hơi thở hỗn loạn.


“Người chị nóng quá... để em xem thử.” – Cậu đặt tay lên trán cô, sắc mặt liền thay đổi. Mùi rượu nồng nặc thoảng qua khiến cậu nảy sinh nghi ngờ.


“Chị đi cùng ai vậy? Gặp đối tác nào?” – Cậu vừa hỏi vừa giữ lấy tay cô.


“Khách hàng... em chỉ muốn vào rửa mặt... nóng quá...” – An Vy líu ríu, không nói nên lời.


Trong lòng Khai Sâm dấy lên linh cảm chẳng lành. Cậu đoán được An Vy có thể đã bị kẻ khác hạ thuốc. Không kịp suy nghĩ nhiều, Khai Sâm lập tức cúi người, bế cô lên.


“Chị tin em đi, chỉ có Anh Vũ mới có thể giúp chị hạ nhiệt nhanh chóng nhất lúc này.”


“Không cần... tôi... chỉ cần rửa mặt...” – An Vy khẽ vùng vẫy nhưng rất yếu ớt.


“Chị tin em một lần, em không làm gì có lỗi với chị đâu.” – Khai Sâm nhẹ nhàng trấn an, rồi nhanh chóng đưa cô ra xe.


Cậu đặt cô ngồi tựa vào ghế, *** khoác vest choàng lên người cô che chắn, sau đó lập tức gọi điện cho Thiên Vũ. Trong đầu cậu vẫn băn khoăn liệu việc này có ảnh hưởng đến vết thương của anh không, nhưng nhìn An Vy đang vật vã bên cạnh, cậu nghiến răng quyết định: “Thôi, vận động một chút cho máu lưu thông cũng được...”

NovelBum, 22/04/2025 22:38:54

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện