Có những vết thương không chảy máu, nhưng lại để lại những vết hằn sâu trong lòng người…
Và có những cuộc chia ly không phải là kết thúc, mà là khởi đầu cho một hành trình tìm lại chính mình, tìm lại tình yêu, và tìm lại hạnh phúc.
Câu chuyện mà bạn sắp đọc là hành trình của một người phụ nữ – tên cô là An Vy.
Từng bước vào hôn nhân với tất cả niềm tin, hi vọng, và lòng chung thủy… nhưng đổi lại, cô chỉ nhận được sự phản bội lạnh lùng. Người đàn ông cô gọi là chồng – Minh Quân – không chỉ vô tâm, mà còn ngoại tình, thậm chí còn đem người tình về giẫm đạp lên lòng tự trọng của cô. Đã có lúc, An Vy tưởng mình sẽ mãi kẹt lại trong cái tổ hôn nhân đầy bức bối ấy, sống cuộc đời im lặng chịu đựng, chỉ vì hai chữ "gia đình".
Nhưng rồi, An Vy đã chọn rời đi. Không phải vì cô yếu đuối. Mà bởi cô đủ mạnh mẽ để hiểu: hạnh phúc không đến từ việc níu giữ một người không còn yêu mình.
Sau “một lần đổ vỡ”, cô bắt đầu lại – trong cô đơn, trong tổn thương, nhưng cũng trong sự thức tỉnh. Và rồi, trong chính những ngày tháng ấy, Thiên Vũ xuất hiện.
Người đàn ông ấy không ồn ào, không phô trương. Nhưng anh dùng sự dịu dàng để chữa lành, dùng sự kiên nhẫn để chờ đợi. Anh không hỏi quá khứ của An Vy, không bắt cô phải quên đi những điều đã từng đau… mà chỉ lặng lẽ ở bên, để khi cô quay đầu, anh vẫn luôn là người đứng phía sau.
Trớ trêu thay, khi hạnh phúc vừa mới mỉm cười, sóng gió lại ập đến. Sự trở lại của chồng cũ, những hiểu lầm, những kẻ muốn chia rẽ, và cả những hiểm họa đến từ quá khứ… Tất cả một lần nữa thử thách niềm tin, tình yêu và lựa chọn của An Vy.
Nhưng lần này, cô không còn là người phụ nữ yếu đuối như trước kia.
Một lần đổ vỡ… để mạnh mẽ hơn. Một lần buông tay… để học cách nắm lấy điều xứng đáng.
Đây là câu chuyện của một người phụ nữ đã từng tưởng như mất hết… nhưng cuối cùng lại tìm thấy tất cả.
Bạn thân mến, hãy cùng tôi bước vào hành trình ấy – hành trình “Một Lần Đổ Vỡ” – để lắng nghe, để thấu cảm, và biết đâu… để tự chữa lành chính mình.
*****
“500 triệu, chỉ cần cậu qua đêm với vợ tôi.”
“Cô ấy mà mang thai, tôi sẽ trả gấp đôi.”
“Gì cơ…?”
Người đàn ông trước mặt sững người, ánh mắt ngập tràn nghi hoặc. Không một người chồng bình thường nào lại đi dùng tiền thuê người khác qua đêm với vợ mình. Nhưng khi ánh nhìn lướt qua tấm ảnh cô gái đặt trên bàn – gương mặt xinh đẹp, đường nét cuốn hút – anh ta bất giác nuốt khan.
Minh Quân chẳng mảy may kiên nhẫn, gằn giọng:
“Nếu cậu không nhận lời, tôi sẽ tìm người khác.”
“Tôi… tôi đồng ý.”
Gã đàn ông gật đầu như gà mổ thóc. Được một món hời, lại có mỹ nhân, còn lý do gì để từ chối?
Minh Quân khẽ nhếch môi.
“Tốt. Tám giờ tối nay, đến địa chỉ này. Phòng tôi đã chuẩn bị sẵn. Nhiệm vụ của cậu là đưa vợ tôi vào đó.”
“Vâng… vâng.”
Nói dứt lời, Minh Quân đứng dậy rời đi. Trong đầu anh chỉ còn một suy nghĩ: nếu có bằng chứng ngoại tình, anh sẽ ly hôn trong danh chính ngôn thuận. Anh đã quá chán ngán cuộc hôn nhân này rồi.
Tối hôm ấy, tại quán bar náo nhiệt, An Vy ngồi uống rượu cùng nhóm bạn thân. Từ xa, một người đàn ông ăn mặc bóng bẩy tiến đến, lịch sự mời cô một ly. Theo phép lịch sự, cô cụng ly rồi nhấp một ngụm nhỏ.
Chẳng bao lâu sau, hai người trò chuyện rôm rả, tiếng cười vang lên giữa tiếng nhạc ồn ã. Ly rượu này nối tiếp ly rượu khác, khiến đầu óc An Vy bắt đầu quay cuồng.
“Mình… mình không uống nổi nữa, chóng mặt quá,” cô nói với bạn rồi khẽ lắc đầu.
“Cô cảm thấy không khỏe? Có cần tôi tìm giúp một chỗ nghỉ ngơi không?”
“Cũng được.”
An Vy mỉm cười nhẹ, gật đầu đồng ý. Người đàn ông nhếch môi – dễ quá, cá đã cắn câu. An Vy vịn tay vào vai anh ta, bước chân khập khiễng như thể mất phương hướng. Họ lướt qua hành lang, tiến về căn phòng đã đặt sẵn.
Khi còn vài bước nữa đến nơi, An Vy bất ngờ quay đầu lại, ánh mắt sắc như dao.
“Chồng tôi đã trả anh bao nhiêu để làm việc này?”
“500 triệu…”
“Thế à… vậy tôi trả anh 5 tỷ. Lên giường với chồng tôi đi.”
“Cô… cô đùa à? Tôi đâu phải món đồ chơi của hai người!”
Anh ta lùi sát vào tường, mặt mày tái mét, toàn thân bủn rủn. Sự bất lực hiện rõ trên gương mặt – đúng là số khổ!
An Vy khoanh tay bước đến gần, môi cong lên đầy giễu cợt, giọng lạnh băng:
“Không hợp tác? Vậy thì cũng đừng mong rời khỏi đây.”
“Mạng của anh, giờ nằm trong tay tôi.”
Cô rút điện thoại ra, như thể sắp gọi cho ai đó. Người đàn ông hoảng hốt, vội vàng quỳ sụp xuống, nước mắt lưng tròng van nài:
“Được rồi… tôi làm.”
Nụ cười dịu dàng lại xuất hiện trên môi An Vy . Cô vỗ nhẹ lên mặt anh ta, giọng nói trở nên nhẹ nhàng:
“Tốt. Ngoan như vậy mới biết điều.”
“Vậy giờ cô muốn tôi làm gì?”
“Anh tiếp cận tôi thế nào, thì bây giờ hãy áp dụng lại với chồng tôi. Và nhớ quay video đầy đủ.”
Anh ta sững sờ. Không ngờ người phụ nữ này còn nhẫn tâm hơn cả chồng cô ta. Đúng là dung nhầm phải sư tử!
Khi thấy An Vy lôi từ túi ra một con dao nhọn, xoay nhẹ trên tay với vẻ thích thú, toàn thân anh ta lập tức lạnh toát. Không còn lựa chọn nào khác, anh ta lí nhí đồng ý.
An Vy bật cười, thu lại con dao, phủi tay rồi lạnh lùng căn dặn:
“Ngày mai tôi muốn có tin vui. Nếu không… anh biết hậu quả rồi đấy.”
Dứt lời, cô xoay người rời đi, để lại sau lưng là gã đàn ông đang run rẩy ngồi bệt xuống sàn. Đã chẳng được gì, giờ còn trở thành con cờ trong cuộc chơi của người khác.
Sáng hôm sau.
Người đàn ông kia gọi điện hẹn gặp Minh Quân, giả vờ báo tin rằng kế hoạch đã thành công. Anh ta còn gửi cả vài tấm hình làm bằng chứng. Nghe thấy vậy, Minh Quân không giấu được vẻ hân hoan – cuối cùng anh cũng nắm được lý do hợp pháp để ly hôn.
Hai người gặp nhau tại một nhà hàng. Vừa nhìn thấy đối phương, ánh mắt Minh Quân hiện rõ sự sốt ruột, chỉ mong sớm có được những tấm ảnh. Nhưng đối phương lại khéo léo lảng tránh, đợi đến lúc Minh Quân lơ là thì lén bỏ thuốc vào ly rượu.
“Nào, anh Quân. Tôi mời anh một ly, uống xong tôi sẽ đưa ảnh. Sau lần này, chúng ta không còn nợ nần gì nữa.”
Minh Quân không một chút nghi ngờ, cầm ly uống cạn. Chưa đầy năm phút sau, cơ thể anh bắt đầu có phản ứng lạ – từng luồng nhiệt nóng dâng lên khiến toàn thân bức bối khó chịu.
“Đưa ảnh cho tôi. Tôi còn việc khác phải làm.”
“Được thôi, ảnh đây.”
Người đàn ông giả vờ đặt điện thoại lên bàn. Lúc này, đầu óc Minh Quân đã choáng váng, thị lực mờ nhòe, không còn tỉnh táo.
“Trong rượu… anh đã bỏ thứ gì?”
“Phải. Là thuốc K**h th**h nhẹ. Vợ anh trả tôi để dàn dựng màn kịch này. Nhưng nói thật, cô ấy… đúng là không đơn giản.”
Người đàn ông lấp lửng, nghẹn ngào. Nhưng dù đã nhận tiền, anh ta cũng không đủ can đảm thực hiện đúng kế hoạch. Anh quyết định chỉ bỏ thuốc, rồi tìm một cô gái trẻ đẹp để thay thế. Mục đích là quay đoạn video như đã thỏa thuận – vừa đủ làm hài lòng người thuê, vừa không vượt quá giới hạn đạo đức của bản thân.
Minh Quân tái mặt, tức giận đến mức gân xanh nổi đầy trên trán. Anh gầm lên, từng lời như rít qua kẽ răng:
“Vậy mấy bức ảnh kia…”
“Là dựng. Tôi còn chưa kịp làm gì thì bị phát hiện rồi.”
“Khốn nạn!”
Không nói thêm lời nào, Minh Quân vội vàng đứng dậy, gương mặt đỏ gay vì cơn nóng trong người đang bùng lên không kiểm soát.
“Anh không ổn đâu. Nếu cần tôi có thể—”
“Biến!”
Người đàn ông lập tức im lặng. Đúng lúc đó, trợ lý của Minh Quân vừa bước vào nhà hàng, thấy cấp trên vẻ mặt khó coi liền lo lắng chạy lại.
“Quân Tổng, ông Chu vừa gọi muốn gặp mặt để bàn công việc…”
“Tôi không ổn. Mau đưa tôi về.”
“Vâng.”
Minh Quân nghiến răng, giọng lạnh như băng:
“Tôi sẽ khiến cô phải trả giá, Mộc An Vy .”
Trên đường về, anh ngồi trên xe với vẻ mặt u ám. Không thể chịu được cảm giác rạo rực như thiêu như đốt, anh bắt đầu tháo từng cúc áo, lộ rõ bờ ng** rắn chắc và cơ bụng cuồn cuộn.
Trợ lý quay đầu lại, giọng run run:
“Quân Tổng…”
“Im lặng. Lái xe về nhà ngay.”
Nghe vậy, cậu ta không dám hỏi thêm, lập tức tập trung vào vô lăng.
Vừa về đến biệt thự, Minh Quân xộc vào nhà trong bộ dạng nhếch nhác, áo quần xộc xệch, gương mặt đầy tức giận.
“Cậu… cậu chủ?” – quản gia ngạc nhiên hỏi.
“Cô ấy đâu? Mau gọi ra đây!”
“Phu nhân vừa mới lên phòng nghỉ ngơi…”
Chưa để ông nói hết, Minh Quân đã vội vã bước lên cầu thang, loạng choạng vì thuốc phát tác mạnh hơn. Ông quản gia đứng dưới sững người không hiểu đầu đuôi ra sao, còn cậu trợ lý thì lí nhí nói nhỏ:
“Tôi nghĩ… tổng giám đốc đã bị hạ thuốc.”
Nghe xong, ông quản gia khựng lại vài giây rồi nở nụ cười đầy hàm ý:
“Hạ thuốc sao? Vậy thì nhà họ Hà sắp có tin vui rồi.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.