Dì cả hít một hơi thật sâu, nhanh chóng khôi phục trầm tĩnh:
"Chị không có việc gì. Trở về chị nói luật sư làm đơn ly hôn, nhưng nuốt không được cực tức này! Anh ta cư nhiên dám gạt chị! Thời điểm kết hôn chị nói với hắn rành mạch rõ ràng, chị sẽ không ly hôn trừ phi anh ấy Ng*ai t*nh, hôm nay chị không đánh anh ấy kêu cha gọi mẹ thì tên của chị sẽ viết ngược!"
"Đúng! Chính là khẩu khí này!" Tiểu Phấn cũng căm giận nói.
Dì cả ánh mắt chờ mong và tín nhiệm nhìn tôi cùng Tiểu Phấn, lúc đó tôi cảm thấy mình là Quan Vũ, Tiểu Phấn chính là Trương Phi, nhất định phải phụ tá đại ca hoàn thành nghiệp lớn.
Dì cả sắp xếp cho chúng tôi bố trí nhiệm vụ:
"Tiểu Phấn, em cùng chị chính diện đối phó với địch, giả bộ cùng hắn ngẫu nhiên gặp được, phân tán lực chú ý của anh ta, Tiểu Y cháu vòng đến anh ta, sau đó như vô tình dùng đầu đâm eo hắn, trên eo hắn có vết thương cũ, cháu cứ hung hăng mà đâm, trước tiên làm mất đi sức chiến đấu của hắn, sau đó Tiểu Phấn em cùng chị cùng nhau lên."
Tôi cùng Tiểu Phấn vẻ mặt kiên nghị, "Được!"
Chúng tôi canh trước ở cửa hàng trang sức, ước chừng đợi một giờ, dượng cả mới cùng nữ nhân kia đi ra.
Dì cả cùng dì Chu lập tức đón đi lên, làm bộ ngẫu nhiên gặp được, đem bọn họ dẫn tới hẻm nhỏ vắng người, tôi theo kế hoạch vòng đến phía sau ông ấy, dùng sức lực toàn thân dung phải, trước khi tôi kịp dung eo của ông ấy, thiếu nữ bên người hắn nhiệt tình kêu dì cả:
"Mợ, sao lại trùng hợp như vậy?"
Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, tôi nhanh chóng quyết định đầu quẹo đầu, eo uốn éo, dung phải không khí, nặng nề mà ngã trên mặt đất,
Đồng thời nghe được dì cả nói "Ai da, Hâm Hâm, cháu đi một chuyến Hàn Quốc vì sao lại thay đổi nhiều thế!"
Ô ô ô, tôi nằm trên mặt đất thương tâm nghĩ:
Tiên đế gây dựng sự nghiệp chưa được một nửa mà nửa đường đã chết!
Thì ra dượng cả là cùng cháu gái bên ngoại cùng nhau chọn quà sinh nhật cho dì cả, muốn cho bà ấy một kinh hỉ, cho nên mới không nói cho bà.
Cuối cùng, tôi được dì cả cùng Tiểu Phấn đỡ trở về nhà.
Chu Ân phẫn nộ lại khó hiểu:
"Làm sao vậy! Lúc đi còn tốt mà sao khi trở về eo lại uốn như thế! Sao hai người lăn lộn em ấy nặng vậy!"
Dì cả cùng Tiểu Phấn ngượng ngùng mà cúi đầu, để anh ấy oán trách.
Chú Chu cũng rất lo lắng hỏi Tiểu Phấn:
"Vì sao Tiểu Y lại đem eo uốn như thế! Đợi bao lâu mới có thể khỏe lại tiếp đây! Con bé còn muốn ở nhà của chúng ta ở bao lâu đây! Tôi thật sự không nghĩ gọt táo tiếp!"
Con người buồn vui sẽ không hiểu nhau, tôi chỉ cảm thấy bọn họ ầm ĩ.
Ô ô ô, tôi muốn về nhà!
Tôi bị bắt lại lần nữa sinh hoạt duỗi tay cơm tới há mồm.
Nhà lão Chu đã bị tôi thuần phục. Ban ngày Chu Ân cần cù chăm chỉ đi làm, buổi tối trở về còn thỏa mãn yêu cầu vô lý của tôi, Tiểu Phấn làm nước ép trái cây cũng càng ngày càng uống ngon, chú Chu gọt táo càng ngày càng thuần thục, tính tình cũng càng ngày càng tốt.
Tôi dán mấy đơn thuốc mấy ngày sau cũng đã tung tăng nhảy nhót, vốn dĩ đều chuẩn bị cùng bọn họ cáo từ, đột nhiên có một lần ngủ trưa lên gặp được chú Chu lén lút uống thuốc.
Đầu óc tôi không còn thanh tỉnh còn hỏi:
"Chú, chú không thoải mái sao? Đang uống thuốc gì vậy?"
Vốn dĩ chỉ là thuận miệng vừa hỏi, nhưng thái độ của chú Chu khác thường ấp úng có lệ cho qua, lúc này tôi mới phát hiện không thích hợp.
Đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian trước sau lúc kết thúc hội nghị gia đình dân chủ Chu Ân chất vấn chú Chu:
"Vì sao cha không thể cho con một chút thời gian? Vì cái gì muốn ép con như vậy?"
Chú Chu buột miệng thốt ra:
"Bởi vì đã không có thời gian!" Sau khi nói xong lại lập tức bù:
"Con đã 26 tuổi, ta ở tuổi này của con đã thành gia lập nghiệp!"
Đem những chi tiết liên hệ lên, trong đầu tôi đột nhiên toát ra một phỏng đoán đáng sợ.
Không lẽ chú Chu là bị bện*** cho nên mới đối xử với Chu Ân khắc nghiệt như vậy đi! Bởi vì chính thời gian của ông ấy đã không còn nhiều, không thể tiếp tục vì gia đình che mưa chắn gió, cho nên mới bức bách Chu Ân nhanh chóng trưởng thành, nhìn như tính tình quái dị nhưng thật ra vì có nỗi lòng riêng.
Càng nghĩ càng cảm thấy là có chuyện như vậy, tôi vội vàng đi công ty tìm Chu Ân.
Nguyên bản Chu Ân còn cảm thấy không có khả năng, nhưng sau khi tôi đem chi tiết mình có phân tích cặn kẽ trình bày một phen, anh ấy cũng nghi ngờ.
Chúng tôi quyết định trực tiếp tìm chú Chu hỏi rõ ràng.
Trước khi xuất phát Chu Ân đột nhiên nắm lấy tay tôi, đôi mắt không chớp mắt mà nhìn chằm chằm tôi nói:
"Em sẽ luôn bên cạnh tôi chứ?." Câu hỏi nhưng lại cầu xin, lại dùng miệng lưỡi chân thật đáng tin nói ra.
Lúc này tôi mới phát hiện anh ấy cũng không bình tĩnh như mặt ngoài thoạt nhìn như vậy, bây giờ anh ấy đang rất sợ hãi.
Dù cho cha con bọn họ có chút hiềm khích, nhưng tôi biết Chu Ân vẫn luôn rất sùng bái, rất kính trọng cha mình, vẫn luôn nỗ lực muốn được lời tán thành của ông ấy.
Chú Chu đối với anh ấy mà nói vừa là muốn thoát đi xiềng xích gông cùm, vừa là mục tiêu muốn liều mạng đạt được, cũng là chỗ dựa đáng tin cậy nhất, là để cho tấm lòng được yên ổn.
Nếu chú Chu ngã xuống, tôi không dám lại nghĩ nhiều.
Tôi chỉ có thể ôm lấy anh ấy, kiên định nói với anh:
"Đúng vậy, em sẽ vẫn luôn bồi anh."
Chúng tôi vội vã trở về nhà.
"Cái gì? Ta bị bệnh? Là bện***?" Chú Chu một bộ dáng không rõ nguyên do.
Đây là lúc nào rồi mà ông ấy còn muốn giấu giếm, lòng tôi đau đến hỏi:
"Vậy vì cái gì muốn uống thuốc? Thuốc chú uống là thuốc gì?"
Chú Chu há miệng th ở dốc rồi khép lại, ánh mắt trốn tránh.
Chu Ân lo lắng nhìn chú Chu, không nói gì, đôi mắt lại càng ngày càng ***.
Vẻ mặt tôi đau kịch liệt:
"Chú Chu, chú nói đi, có chuyện gì chúng ta cùng nhau gánh vác, cùng nhau đối mặt! Lúc trước cháu cho rằng chú chính là một người ngang ngược vô lý, chuyên chế bá đạo, bất cận nhân tình, cố chấp ương ngạnh, tự cho là đúng, gia trưởng phong kiến không có thuốc chữa."
Chú Chu mặt càng ngày càng đen, mà tôi không hề phát hiện, vẫn cứ kích động mà nói:
"Nhưng cháu hiện tại đã biết rõ, chú có nỗi khổ của mình, sở dĩ chú đối Chu Ân hà khắc như vậy, hà khắc đến giống như cha kế, là bởi vì chú lo lắng nếu có một ngày chú không còn nữa Chu Ân sẽ không có năng lực gánh vác gia đình này, đúng hay không!"
Tôi nói được đã muốn rớt nước mắt, Chu Ân cũng mãn nhãn nước mắt, chú Chu lại một chút cũng không dao động.
Ông ấy lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt lãnh khốc như cẩu đầu trảm, làm tôi cầm lòng không được rùng mình một cái.
Từng câu từng chữ giống từ răng thốt ra:
"Ta uống là thuốc dị ứng! Ta đối hải sản dị ứng, không nghĩ để Tiểu Phấn biết ta ăn vụng hai con cua, cho nên ta mới lén bà ấy uống thuốc. Cơ thể của ta rất tốt!"
Tôi bán tín bán nghi:
"Vậy tại sao lần họp hội nghị gia đình chú lại nói thời gian không nhiều lắm?"
Chú Chu dời đi tầm mắt, rũ mắt nhìn chằm chằm trước mặt sàn nhà, trầm mặc không nói.
"Cháu liền biết! Chú Chu, chú sinh bệnh đúng hay không! Ô ô ô ô!"
"Đừng gào!" Chú Chu lạnh lùng nói.
Ông ấy hít một hơi thật sâu, thanh âm mang theo chút thẹn thùng:
"Đó là bởi vì ta muốn đưa Tiểu Phấn đi du lịch, muốn nó nhanh lên tiếp quản chức vụ của ta, sớm về hưu một chút!"
"Chỉ bởi vì cái này?" Tôi có chút khó có thể tin. Mà Chu Ân đã thu hồi nước mắt, xoa xoa mặt tôi, một biểu tình "Đúng vậy, ông ấy chính là loại người này".
Chú Chu chột dạ mà sờ sờ cái mũi:
"Còn có chính là, mấy nhà lão già trong công ty kéo bè kéo phái, cậy già lên mặt, ta e ngại giao tình khó mà nói lời nói, chỉ có thể làm Chu Ân ra mặt sửa trị. Cũng cho nó đi tôi luyện, không phải một công đôi việc sao, đúng hay không?"
Cư nhiên ông ấy còn muốn tôi tán đồng!
Biểu tình vẻ mặt tôi "Chú cư nhiên là loại người này, mệt cho bọn cháu còn lo lắng chú như vậy" oán giận mà trừng mắt ông ấy.
Chú Chu thẹn quá thành giận, âm dương quái khí nói:
"Thực xin lỗi, ta không chỉ có không bệnh, hơn nữa ta chính là người ngang ngược vô lý, chuyên chế bá đạo, bất cận nhân tình, cố chấp ương ngạnh, tự cho là đúng, gia trưởng phong kiến không có thuốc chữa."
Tôi vẫn như cũ trừng mắt ống ấy, chú Chu đạp bàn một cái:
"Còn chưa cút!"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.