Trong quá khứ, Vệ Trạch chưa bao giờ nói với tôi nhiều đến thế. Càng chưa từng buông lời năn nỉ hay thừa nhận sai lầm như lúc này.
Tôi nhìn anh ta một lúc, ánh mắt dần chuyển sang phía Vệ Thiên Kỳ — thằng bé đang khẽ run lên trong gió, mặt mũi lem nhem nước mắt.
Rồi tôi nhìn sang Thẩm Gia Khang.
Gương mặt anh bình tĩnh, nhưng tôi có thể nhận ra sự căng thẳng đang đọng lại trong ánh mắt.
Tôi lặng lẽ lắc đầu với Vệ Trạch. Rồi quay sang gật đầu với Thẩm Gia Khang.
“Xin lỗi, Vệ Trạch.
Thật sự không thể quay lại được nữa.
Vì em… đã không còn yêu anh.
Xin anh… đừng làm phiền em thêm lần nào nữa. Chúng ta chia tay trong yên bình — được không?”
Vệ Trạch đứng lặng trong gió rất lâu, rồi cuối cùng, anh cúi đầu, nắm lấy tay Vệ Thiên Kỳ, quay người rời đi.
Lúc ấy, tiếng khóc của Vệ Thiên Kỳ vang lên sau lưng tôi, nghẹn ngào và rối loạn như một đứa trẻ vừa đánh mất cả thế giới:
“Mẹ ơi… con muốn mẹ… con muốn mẹ cơ mà…”
Trên đường trở về căn hộ, tôi và Thẩm Gia Khang chẳng nói lời nào.
Mãi đến khi gần tới cửa tòa nhà, tôi dừng bước, khẽ gọi:
“Gia Khang…”
Trong khoảng không tĩnh lặng, tiếng xoay chìa khóa cửa vang lên lách cách.
Anh quay sang nhìn tôi đầy bất ngờ:
“Sao… nhanh vậy?”
“Khương Diệp, em chắc chắn chứ? Thật ra… anh có thể đợi em lâu hơn nữa.”
Tôi mỉm cười, nụ cười sáng và thanh thản hơn bao giờ hết:
“Còn chờ gì nữa?”
Rồi tôi nửa đùa nửa thật, mắt vẫn nhìn anh:
“Nếu chờ thêm, có khi em đi tìm người khác đấy.”
Thẩm Gia Khang nghiêm mặt, không nói gì thêm. Chỉ dứt khoát kéo tôi vào lòng. Cái ôm rất chặt, rất thật, và rất ấm.
Hơi thở anh nóng hổi phả nhẹ bên tai tôi, giọng trầm và ấm như chạm vào tận đáy lòng:
“Anh không cho phép.”
Tôi nhắm mắt lại.
Hoàng hôn đã buông. Gió đêm mang theo chút lạnh đầu mùa. Nhưng vòng tay của một người — là thật sự ấm áp.
Và khoảnh khắc ấy, tôi biết…
Mình đã say.
Và lần này, là say một cách bình yên.
*****
Vậy là sau tất cả những đổ vỡ, những nước mắt, những năm tháng sống trong u tối và cam chịu, người phụ nữ ấy đã lựa chọn bước ra khỏi vùng lặng của đời mình. Không còn là cái bóng lặng lẽ phía sau một người đàn ông bận rộn. Không còn là cái tên bị gọi bằng giọng thiếu kiên nhẫn giữa những lời quát mắng. Cô giờ đây là chính mình — sống thật, thở thật, và yêu thương chính mình một cách trọn vẹn.
Cô không giành giật ai. Cũng không cố chứng minh điều gì.
Không có những màn trả thù, không có sự giẫm đạp lên nhau để hả dạ. Cô chỉ lặng lẽ thu lại hết những phần mình đã cho đi, rồi rời đi trong tư thế ngẩng cao đầu.
Cô từng nói, có những tình cảm chỉ là sự lấp đầy sau tổn thương, không phải là tình yêu. Nhưng cũng chính nhờ một người đàn ông tử tế, luôn âm thầm đồng hành và kiên nhẫn chờ đợi, mà cô có thể chữa lành chính mình.
Câu chuyện này không chỉ là về một cuộc ly hôn. Nó là hành trình tìm lại giá trị cá nhân sau khi đã đánh mất bản thân trong vai trò làm vợ, làm mẹ, làm người phụ nữ "tốt".
Bởi xã hội này vẫn thường áp cho phụ nữ những khuôn mẫu: phải hiền, phải giỏi, phải biết hy sinh, phải biết nhẫn nhịn. Phải hết lòng vì chồng, vì con — dù chính bản thân họ đang rệu rã từng ngày.
Nhưng cô đã không còn là người phụ nữ ấy nữa.
Cô không còn chờ những lời khen tặng vụn vặt như “không tệ lắm” sau hàng giờ đứng bếp.
Không còn trông đợi những ánh mắt quan tâm muộn màng.
Không còn mù quáng tin rằng tiếng khóc của một đứa trẻ sẽ giữ được trái tim của người mẹ đã tổn thương đến tận cùng.
Thứ cô giữ, là tự trọng.
Thứ cô chọn, là tự do.
Thứ cô hướng đến, là sự tử tế — nhưng không phải sự tử tế dùng để chiều lòng người khác, mà là lòng bao dung dành cho chính mình.
Còn người đàn ông từng đánh mất cô — anh ta cuối cùng cũng hiểu ra. Nhưng hiểu ra thì sao, khi những vết thương đã khô lại, khi trái tim người kia đã không còn chỗ để quay về?
Tình yêu không phải là sợi dây buộc chặt người kia ở lại. Cũng không phải là việc người này chịu đựng cho đến khi người kia đổi thay. Tình yêu, vốn dĩ là thứ cần được nuôi dưỡng mỗi ngày bằng sự lắng nghe, thấu cảm và tôn trọng.
Khi một trong hai người ngừng cố gắng, khi những lời nói khiến người kia nghẹn đắng, khi ánh mắt không còn sự dịu dàng — thì mọi nỗ lực giữ gìn cũng chỉ là thoi thóp.
Và đến lúc, ta phải buông.
Buông để bắt đầu lại.
Buông để chữa lành.
Buông để biết rằng, mình vẫn có thể hạnh phúc — ngay cả khi không có ai bên cạnh.
Cuối cùng, cô không chọn trả thù, không chọn hơn thua. Cô chọn đi về phía người tử tế với mình, chọn sống một cuộc đời không còn nén chịu.
Chọn tình yêu — nhưng là tình yêu dành cho bản thân, trước hết.
Bạn thân mến, nếu bạn đang nghe đến đây, hãy thử lặng người lại một chút. Hãy nhìn vào chính bạn của hiện tại.
Có phải bạn cũng đã từng sống vì ai đó đến mức quên cả mình?
Có phải bạn từng nuốt nước mắt, mỉm cười cho qua, chỉ vì không muốn người khác thấy bạn yếu đuối?
Và có phải, bạn đang tin rằng, nếu cố thêm một chút, nhịn thêm một lần, hy sinh thêm một đoạn đời… thì hạnh phúc sẽ đến?
Nếu đúng, xin bạn hãy nhớ lấy điều này:
Bạn xứng đáng được yêu thương đúng cách.
Bạn không cần phải gào thét để ai đó nhận ra nỗi đau của mình.
Bạn cũng không cần phải ở lại một nơi không còn sự tôn trọng, chỉ vì sợ ánh nhìn của người đời.
Đôi khi, buông bỏ… là điều can đảm nhất mà một con người có thể làm cho chính mình.
Và cũng như cô gái trong câu chuyện này — bạn có thể bắt đầu lại, ở bất cứ thời điểm nào, ở bất cứ nơi đâu. Chỉ cần bạn tin, và dám bước.
Chúng ta không thể kiểm soát được ai yêu mình, ai bỏ rơi mình, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể chọn cách đối xử với chính mình.
Chọn tử tế.
Chọn mạnh mẽ.
Chọn buông những thứ không xứng đáng — để dành chỗ cho điều tốt đẹp hơn bước vào.
Nếu bạn đã từng là người vợ cũ, người chồng cũ, người mẹ từng bị con hiểu sai, hay đơn giản là một người đang mệt mỏi vì phải sống vì người khác — thì câu chuyện này là dành cho bạn.
Một lời chia tay đôi khi không cần kết thúc bằng nước mắt.
Chỉ cần nó mở ra một cánh cửa khác.
Một chân trời khác.
Một bình minh thật sự — sau những năm tháng u ám.
Cảm ơn bạn đã đồng hành cùng tôi đến tận phút cuối của câu chuyện này. Nếu bạn thấy mình đâu đó trong từng đoạn, từng chương truyện, đừng ngần ngại chia sẻ cảm nhận dưới phần bình luận. Tôi luôn đọc từng dòng một cách trân trọng nhất.
Hẹn gặp lại bạn trong hành trình kế tiếp.
Và đừng quên…
Hạnh phúc, đôi khi bắt đầu bằng một bước quay đầu — về phía chính mình.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.