Ký Ức Không Tên - Chương 06

Ký Ức Không Tên

Chi Mèo 17/05/2025 22:01:30

Chỉ là… anh ấy rời khỏi thế giới này theo một cách bi thương đến mức không ai trong chúng tôi đủ can đảm để đối mặt.


Và chính nỗi đau ấy – chính sự ân hận âm ỉ – đã tạo ra một “Khải Lâm” luôn còn sống trong tiềm thức, một hình bóng biết thay đổi, biết trở lại… để nhắc chúng tôi rằng anh ấy đã từng tồn tại.


“Nhưng vì sao anh ấy lại trở về vào lúc này?” – chú ba cất tiếng, phá tan sự im lặng – “Tại sao lại là bây giờ?”


Tôi nhìn tấm ảnh cũ vẫn đang nằm trong tay mình: “Có lẽ… là vì bức ảnh này. Nó đã đánh thức ký ức mà bấy lâu chúng ta cố lãng quên.”


Đúng lúc ấy… chuông cửa lại vang lên.


Lần này, không ai còn cảm thấy sợ hãi.


Chúng tôi không còn run rẩy hay do dự.


Bởi tất cả đều hiểu – người đang đứng ngoài cửa, là ai.


Bố tôi lặng lẽ bước tới cửa, dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu rồi mở ra.


Ánh sáng nhàn nhạt của buổi sớm chiếu vào, làm nổi bật bóng dáng người thanh niên đang đứng trước hiên nhà.


Vẫn là chàng trai ấy – đeo kính gọng đen, gương mặt dịu dàng, nụ cười ấm áp.


Nhưng lần này, hình ảnh của anh không còn nhòe mờ nữa. Mà rõ ràng, chân thật, sống động đến kỳ lạ.


“Khải Lâm,” – bố tôi gọi, giọng nhẹ như gió – “Chúng tôi đã nhớ lại rồi… con trai à.”


Nụ cười của Khải Lâm chậm rãi nở ra – ấm áp, nhẹ nhõm, nhưng cũng phảng phất nỗi buồn rất sâu.


“Cháu biết,” – anh ấy đáp – “Đó chính là điều cháu mong mỏi nhất. Được nhớ đến.”


“Xin lỗi…” – bố tôi nghẹn lời – “Xin lỗi vì chúng tôi đã không thể giữ cháu ở lại. Xin lỗi vì đã chọn cách lãng quên cháu suốt bao năm qua.”


“Không sao đâu,” – Khải Lâm nói, giọng dịu dàng như mây – “Đó không phải lỗi của mọi người. Ai mà không sợ bị lãng quên, đúng không?”


Chúng tôi đồng loạt gật đầu. Một số người đã không kìm được nước mắt.


“Giờ thì mọi người đã nhớ cháu – nhớ đúng con người thật của cháu, chứ không phải một bóng hình tưởng tượng,” – Khải Lâm nói tiếp – “Vậy là đủ rồi.”


Bất chợt, cô cháu gái nhỏ lên tiếng hỏi, giọng ngây thơ: “Anh sẽ đi luôn sao?”


Con bé chẳng hiểu rõ mọi chuyện, chỉ thấy mọi người ai cũng đang buồn.


Khải Lâm khẽ cúi xuống, dịu dàng vuốt mái tóc mềm của con bé: “Ừ, anh phải đi rồi, bé con. Nhưng anh sẽ luôn ở trong ký ức của mọi người… chỉ cần không ai quên anh là được.”


Anh ấy đứng thẳng dậy, đưa mắt nhìn quanh căn phòng một lượt. Đôi mắt lặng lẽ lướt qua từng khuôn mặt – như muốn khắc sâu hình ảnh mọi người vào tâm trí.


Cuối cùng, anh ấy mỉm cười.


“Cảm ơn mọi người… vì đã nhớ đến anh.”


Rồi anh khẽ nói lời từ biệt.


“Tạm biệt.”


Và ngay sau đó… thân ảnh của Khải Lâm dần mờ đi trong ánh nắng ban mai – như một làn khói tan vào không khí, nhẹ nhàng, thanh thản, không còn vướng bận.
Khi câu nói cuối cùng của Khải Lâm vừa dứt, thân ảnh của anh bắt đầu nhòa đi trong không gian, như một lớp sương mỏng tan vào ánh sáng. Rồi nhẹ nhàng, anh biến mất hoàn toàn.


Căn nhà chìm trong im lặng.


Chỉ còn những tiếng nấc khẽ vang lên trong ánh mắt đỏ hoe và bàn tay run rẩy.


Chiều hôm đó, cả gia đình cùng nhau đến bên hồ nước – nơi cách đây mười lăm năm, Khải Lâm đã ra đi. Chúng tôi tổ chức một buổi tưởng niệm giản dị nhưng trang trọng.


Chúng tôi mang theo một tấm ảnh, vài bó hoa tươi, và những món ăn anh từng thích nhất.


Tôi đứng lặng nhìn mặt nước, lòng nghẹn lại.


“Anh ấy đã thực sự tồn tại,” – tôi nghĩ thầm – “Chỉ là… đã rời khỏi chúng tôi theo một cách mà không ai đủ dũng khí để chấp nhận.”


Tôi cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một đóa hoa trắng lên mặt hồ, thì thầm: “Tạm biệt, Khải Lâm. Lần này… chúng tôi sẽ không bao giờ quên anh nữa.”


Cánh hoa theo dòng nước trôi đi, chậm rãi và yên bình.


Giống như chính anh – một chàng trai từng đặt chân đến căn nhà này, từng để lại dấu ấn trong lòng người thân, rồi rời đi mãi mãi…


Nhưng cũng đồng thời – vĩnh viễn ở lại, trong ký ức của tất cả chúng tôi.


Không còn là một ảo ảnh méo mó mang nhiều hình hài sai lệch, mà là một con người thật sự – với nụ cười dịu dàng, câu chuyện chưa trọn vẹn, và một cuộc đời ngắn ngủi nhưng chân thành.


Trên đường trở về, tôi bỗng nhớ đến lời ông Trương từng nói:


“Có những ký ức, ta chọn cách quên đi… chỉ vì nó quá đau đớn. Nhưng sự chữa lành thật sự không đến từ việc quên, mà đến từ việc dám nhớ – và dám đối diện.”


Vài ngày sau, ông Trương quay lại thăm nhà. Chúng tôi kể cho ông nghe tất cả những gì đã tìm thấy và nhớ lại.


Ông gật đầu, ánh mắt ánh lên sự hài lòng: “Các cháu đã làm rất tốt. Ký ức ký sinh chỉ thực sự biến mất… khi sự thật được hé lộ và được chấp nhận bằng cả trái tim.”


Tôi ngập ngừng một lúc, rồi hỏi điều mà bấy lâu tôi vẫn chưa thể lý giải: “Vậy… vì sao ngay từ đầu cháu lại không có chút ký ức nào về anh ấy?”


Ông Trương nhìn tôi, ánh mắt vừa sắc vừa hiền, như thể nhìn thấu một điều gì đó rất sâu xa: “Có lẽ… bởi khi đó cháu còn quá nhỏ. Và ký ức về sự ra đi ấy… là một cú sốc quá lớn. Trẻ con thường không biết cách đối diện với mất mát, nên tâm trí cháu đã chọn cách xóa sạch nó đi. Không giống người lớn – tạo ra ký ức thay thế, cháu chọn cách lặng lẽ khép lại toàn bộ.”


Tôi gật đầu, dường như đã hiểu.


Tôi nhớ đến trận sốt cao ngày ấy – ba ngày ba đêm nằm mê man, sốt đến bốn mươi độ. Có lẽ… chính lúc ấy, tôi đã bỏ quên luôn một phần ký ức về người đã từng bước vào đời mình, rồi rời đi.


“Dù sao đi nữa,” – ông Trương đặt tay lên vai tôi – “Mọi chuyện giờ đã kết thúc. Khải Lâm đã có được điều anh ấy hằng mong – được nhớ đến bằng đúng hình ảnh thật sự. Còn các cháu… cũng đã học cách đối diện với sự thật. Giờ là lúc bắt đầu chữa lành, thật sự.”


Đêm hôm đó, tôi nằm mơ.


Trong giấc mơ, Khải Lâm xuất hiện – không còn là bóng mờ đáng sợ như trước, mà là một chàng trai thật sự.


Anh đứng dưới ánh nắng, mỉm cười ấm áp như ngày đầu gặp gỡ.


“Cảm ơn anh… đã giúp mình tìm lại sự thật,” – anh nói, giọng nhẹ như gió thoảng – “Giờ thì mình có thể yên nghỉ rồi.”


Khi tôi tỉnh giấc, bên cạnh gối nằm có một chiếc lá nhỏ, hình dạng kỳ lạ như bông tuyết.


Ngoài trời đang nắng vàng rực rỡ của tháng Năm, không thể nào có tuyết – nhưng chiếc lá kia vẫn nằm đó, tinh khôi và lạnh giá.


Tôi kẹp chiếc lá ấy vào trang cuối album ảnh, ngay bên cạnh bức ảnh có tên anh – bức ảnh đã đánh thức mọi ký ức.


Bởi tôi hiểu…


Có những người, dù đã rời đi, vẫn sẽ ở lại trong cuộc đời ta theo một cách rất riêng.


Có những ký ức, dù từng đau đớn đến mức tưởng chừng không thể chạm vào, vẫn xứng đáng được lưu giữ.


Bởi được nhớ đến… chính là hình thức tưởng niệm đẹp đẽ nhất dành cho người đã khuất.


Và dám đối diện với sự thật – ấy mới là liều thuốc chữa lành sâu sắc nhất cho những người còn sống.


Có lẽ trong cuộc đời này, điều khiến con người sợ hãi nhất không phải là cái chết, không phải là sự cô đơn… mà là bị lãng quên.

NovelBum, 17/05/2025 22:01:30

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện