Ký Ức Không Tên
FULL

Ký Ức Không Tên

Chuyên mục: Ngôn Tình

Tác giả: Chi Mèo

Truyện chưa có lượt đánh giá nào.

BTV: NovelBum

Nguồn: Sáng Tác

Tình trạng: Full

0 Đề cử

Trong một lần trở về quê dịp lễ, Tâm Chi tình cờ phát hiện một bức ảnh cũ lạ lùng: trong ảnh có một người đàn ông xa lạ khoác vai cô thuở nhỏ – người được ghi chú là “anh họ Khải Lâm”. Cô hoàn toàn không có ký ức nào về người này. Kỳ lạ hơn, tất cả người thân trong gia đình – từ bố mẹ, cô chú, đến cả cháu nhỏ – đều khẳng định Khải Lâm là người thân quen, từng gắn bó sâu đậm với Tâm Chi. Thế nhưng, mỗi người lại nhớ về anh theo một cách khác nhau: ngoại hình, tuổi tác, nghề nghiệp đều mâu thuẫn. Không ai nhớ rõ anh là con nhà ai, cũng không ai có số điện thoại hay tấm ảnh nào khác ngoài ký ức.

Sự bất thường ngày càng rõ rệt khi trong nhà bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu như đồ vật lạ, chiếc ly “thừa”, dấu lõm trên ghế, tiếng cười trẻ con kể rằng “chú Khải Lâm vừa chơi cùng” – dù không ai thấy mặt anh. Tình hình leo thang khi gia đình tụ họp và cố gắng vẽ lại chân dung Khải Lâm, nhưng tất cả hình vẽ đều khác nhau hoàn toàn. Mỗi người mang trong mình một ký ức sai biệt, như thể anh là “ký ức ký sinh” – một thực thể chỉ tồn tại trong tiềm thức.

Lão thầy thuốc Trương xuất hiện, xác nhận ngôi nhà đang có khí trường lạ và nói rõ: Khải Lâm là một thực thể ký sinh ký ức – tồn tại nhờ được nhớ đến. Hắn chưa đủ mạnh để có hình dạng ổn định, nhưng càng được tin tưởng, hắn càng hiện hữu rõ hơn. Riêng Tâm Chi không bị ảnh hưởng vì từng trải qua cơn sốt cao và có khả năng đặc biệt kháng lại sự thao túng ký ức.

Manh mối cuối cùng dẫn gia đình lần ngược về Tết năm 2010. Họ nhớ lại rằng năm ấy, đúng ngày tuyết lớn, có một người tên Khải Lâm – con trai bạn học của bố – đến ăn Tết nhờ. Vì sự bất cẩn, Khải Lâm đã chết đuối dưới hồ băng. Quá đau đớn và cảm giác tội lỗi khiến cả gia đình vô thức “chôn vùi” ký ức ấy, không ai dám nhắc đến. Nhưng ký ức bị đè nén không hề biến mất – nó sống ngầm như mầm bệnh, đến khi bức ảnh được tìm thấy thì trỗi dậy mạnh mẽ.

Sau cùng, gia đình thừa nhận sự thật, gọi đúng tên anh, tưởng niệm anh bằng cả sự chân thành. Khải Lâm xuất hiện lần cuối – không còn là ảo ảnh – mà là một người thật với gương mặt rõ ràng, nụ cười ấm áp. Anh chỉ nói: “Cháu chỉ muốn… được nhớ đến.” Rồi mỉm cười biến mất, để lại cho mọi người một bài học sâu sắc về ký ức, sự tha thứ và việc dám đối diện với nỗi đau.

Xem đầy đủ

Tủ truyện