Nghe hắn nói, Kiều Giang chỉ thấy như một trò cười.
Phải rồi... Cô lấy tư cách gì để tức giận?
Từ đầu đến cuối, cô vẫn chỉ là một món hàng để cha cô và người đàn ông này trao đổi.
Một thứ không có quyền được tổn thương… càng không có quyền ghen.
Tại bữa tiệc, cô đã hy vọng Hoàng Dương Vũ có thể hiểu cô, đứng về phía cô…
Nhưng điều hắn làm lại khiến cô hoàn toàn thất vọng.
Sau đó, cô đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí còn nhận lỗi và muốn chủ động xin lỗi hắn.
Vậy mà thứ cô nhận lại… là gì?
Là cảnh ôm ấy, ngay giữa bệnh viện, không chút tránh né.
Nghe nói trước đây Hoàng Dương Vũ và Hạ Liên có mối quan hệ rất thân thiết.
Cô từng nghĩ đó chỉ là tin đồn.
Nhưng tận mắt chứng kiến mới hiểu – đôi khi tin đồn không hề sai.
– Em... muốn về nhà nghỉ ngơi... Em mệt rồi...
Giọng nói dịu đi bất ngờ của Kiều Giang khiến Hoàng Dương Vũ thoáng sững người.
Phải mất mấy giây sau, hắn mới khẽ gật đầu.
– Anh đưa em về.
Thật ra, Hoàng Dương Vũ không thể nào không quan tâm đến Kiều Giang.
Khi ở bữa tiệc, nếu hắn không ra mặt kịp thời, Hạ Liên chắc chắn sẽ khiến Kiều Giang tiếp tục mất mặt.
Hắn không muốn sinh nhật của mẹ bị phá hỏng, cũng không muốn để Kiều Giang rơi vào bẫy của Hạ Liên thêm lần nào nữa.
Tuy vậy… những lời hắn nói lại khiến Kiều Giang tổn thương sâu sắc.
Hai người họ – hai lập trường, hai góc nhìn khác biệt – dường như không thể hòa hợp.
Khi Hoàng Dương Vỹ chạy ra tới nơi, chỉ kịp nhìn thấy Kiều Giang đã lên xe rời đi cùng Hoàng Dương Vũ.
Anh đứng lặng tại chỗ, hai bàn tay siết chặt, bất lực nhìn theo.
Tất cả cảnh đó đều bị Hạ Liên âm thầm thu vào mắt.
Cô ta tức giận khi thấy Hoàng Dương Vũ vẫn chọn ở bên Kiều Giang.
Càng giận hơn nữa là khi nhìn về phía Hoàng Dương Vỹ – tại sao anh ta lại tức giận? Chẳng lẽ… anh ta cũng thích Kiều Giang?
Cả hai anh em cùng thích một người phụ nữ sao?
Đêm hôm đó, Kiều Giang một mình khóa chặt cửa phòng ngủ.
Hoàng Dương Vũ gọi mãi không được, đành bất lực đi sang phòng bên.
Ánh trăng lặng lẽ len qua khung cửa sổ, chiếu vào căn phòng lạnh lẽo.
Trong bóng tối, Kiều Giang co mình ngồi một góc giường.
Bóng đêm luôn là nỗi ám ảnh khủng khiếp đối với cô.
Hàng loạt suy nghĩ dồn dập kéo đến, khiến cô không thể giữ nổi bình tĩnh.
Cô lặng lẽ bước xuống giường, không bật đèn, đi đến chỗ két sắt.
Từng bó tiền, từng món trang sức, vàng bạc… đều bị cô lôi ra chất đống.
Ôm cả đống tài sản vào lòng, nước mắt cô tuôn rơi không dứt.
Cô cũng không hiểu tại sao bản thân lại trở nên như thế này.
Rốt cuộc, trên đời này… có ai thật lòng với cô không?
Cô bắt đầu chìm vào thế giới riêng của mình – nơi đồng tiền là thứ duy nhất mang lại cảm giác an toàn.
Cô tham lam ôm lấy tiền, như muốn dùng nó để xoa dịu tâm hồn.
Nhưng dù có bao nhiêu tiền… lòng cô vẫn không thể yên.
Từ uất ức chuyển thành giận dữ.
Cô bước đến chỗ những chiếc bình hoa, hất mạnh tay.
Một chiếc bình rơi xuống sàn, vỡ vụn.
Chưa dừng lại, cô tiếp tục đập phá tất cả đồ đạc xung quanh.
Cô nghĩ làm vậy sẽ thấy dễ chịu hơn… nhưng không.
Càng đập, cô càng cảm thấy trống rỗng.
– Tại sao ai cũng đối xử với tôi như vậy? Vì sao chứ?
– Ngay cả ba mẹ cũng thế… Tôi cũng là con người mà!
– Các người lấy tư cách gì… đem tôi ra trao đổi?
– Hoàng Dương Vũ… anh cũng là một kẻ tệ bạc!
Cô gào thét.
Từng tiếng nức nở hòa lẫn với âm thanh vỡ vụn của thủy tinh.
Khi đã không còn thứ gì để đập phá, Kiều Giang ngồi sụp xuống, nhặt lấy một mảnh kính nhỏ.
Không do dự, cô cứa nhẹ vào cánh tay mình.
Từng giọt máu đỏ chảy xuống, lạnh lẽo.
Giống như chính những tổn thương trong lòng cô, chảy ra từng chút một.
Cô biết rõ bản thân đang có vấn đề tâm lý.
Nhưng cô không thể kiểm soát được nữa rồi.
Đúng lúc ấy, Hoàng Dương Vũ dùng chìa khóa dự phòng mở cửa bước vào.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng ấy, hắn lập tức lao đến.
– Kiều Giang! Em bình tĩnh lại đã!
Nhưng cô không còn nghe được lời hắn nói.
Cô vẫn tiếp tục cứa thêm vài vết lên tay.
Không chần chừ, Hoàng Dương Vũ bất chấp sàn nhà đầy mảnh thủy tinh, quỳ xuống giữ lấy tay cô.
Hắn hất văng mảnh kính ra xa, rồi ôm chặt lấy cô.
– Kiều Giang… Em sao vậy? Làm ơn… hãy tỉnh táo lại… nghe anh nói đi…
Lúc này, Kiều Giang đã gần như cạn kiệt sức lực.
Máu rỉ ra từ vết cắt khiến cô hơi choáng, nhưng ít nhiều cũng giúp cô tỉnh táo đôi chút.
Trong vòng tay Hoàng Dương Vũ, giọng cô thều thào, yếu ớt vang lên bên tai hắn:
– Em… muốn nhân lúc… bản thân còn chút… tỉnh táo… để nói với anh rằng…
Em mệt lắm…
Xin anh… hãy buông tha cho em…
Chúng ta… hãy ly hôn đi…
– Kiều Giang, hiện tại em không tỉnh táo… Anh đưa em đến bệnh viện trước.
Hoàng Dương Vũ thật lòng không muốn nhắc đến chuyện ly hôn lúc này.
Hắn chỉ muốn lấy cớ vết thương để tạm thời đánh lạc hướng, giúp cô ổn định lại tinh thần.
Thật không ngờ, Kiều Giang lại túm chặt tay áo hắn, ánh mắt yếu ớt nhưng cương quyết:
– Em không muốn đi bệnh viện. Em không đi...
– Được rồi, vậy anh gọi bác sĩ riêng đến xử lý vết thương cho em, được chứ?
Nghe vậy, Kiều Giang mới bình tĩnh lại một chút.
Hoàng Dương Vũ nhanh chóng bế cô sang phòng bên cạnh, dặn người giúp việc dọn dẹp lại căn phòng vừa rồi.
Kiều Giang nằm trên giường, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà.
Bác sĩ đang nhẹ nhàng xử lý vết thương ở cánh tay cô.
Dù vết thương không quá sâu nhưng cũng đủ khiến người khác xót xa khi nhìn thấy.
Thế nhưng, Kiều Giang lại không cảm thấy đau.
Ngoài sự mệt mỏi cùng trống rỗng trong lòng, cô chẳng còn cảm giác gì nữa.
Tình trạng này khiến Hoàng Dương Vũ càng thêm lo lắng.
Hắn không ngờ, Kiều Giang lại rơi vào tình trạng tâm lý tồi tệ đến vậy.
Ngày mai, hắn sẽ sắp xếp để gặp một bác sĩ tâm lý hàng đầu, nhất định phải giúp cô điều trị.
Nếu để tình trạng kéo dài… hắn sợ rằng lần sau sẽ không chỉ đơn giản là vài vết cắt ở tay nữa.
– Vết thương đã được xử lý. Không quá nghiêm trọng, nhưng cần liên tục bôi thuốc để tránh để lại sẹo.
Bác sĩ băng bó cẩn thận rồi kê đơn thuốc, đưa lại cho Hoàng Dương Vũ.
Sau khi dặn dò quản gia chuẩn bị thuốc men, hắn quay lại bên giường, đỡ Kiều Giang ngồi dậy để cô uống chút nước.
Kiều Giang lúc này như người mất hồn.
Cô đưa cốc nước lên miệng, uống từng ngụm nhỏ.
Rồi bỗng dưng… nước mắt cô lại lặng lẽ chảy ra.
Đầu cô đau như muốn nổ tung, cổ họng nghẹn ứ.
Có vẻ như những tổn thương tâm lý trong ngày hôm nay đã quá sức chịu đựng của cô.
Uống xong, Kiều Giang rút tay về, khẽ né tránh sự chạm vào của Hoàng Dương Vũ.
– Em muốn nghỉ ngơi…
– Em cứ nghỉ đi. Anh đợi em ngủ rồi sẽ sang phòng khác.
Thật ra, Hoàng Dương Vũ không có ý định rời đi ngay.
Hắn chỉ sợ… nếu mình đi rồi, cô lại một lần nữa làm hại bản thân trong cô độc.
Không biết đã qua bao lâu, không khí tĩnh lặng khiến Kiều Giang không thể nhịn được nữa.
– Dương Vũ… Em hỏi anh… Rốt cuộc trong mắt anh, em là gì?
– Ngủ đi, đừng hỏi mấy chuyện linh tinh nữa.
– Anh… yêu Hạ Liên sao?
Hoàng Dương Vũ im lặng.
Anh không trả lời.
Kiều Giang khẽ thở dài, từ từ nằm xuống, nhắm mắt lại.
Cô không hỏi thêm gì nữa.
Cổ họng đắng ngắt, sống mũi cay xè… Nước mắt lại lặng lẽ tràn ra nơi khoé mắt.
Không sao cả… Sau này nhất định cô và Hoàng Dương Vũ sẽ ly hôn.
Tình yêu mà cô từng ngây ngô mong đợi, cuối cùng cũng chỉ là vọng tưởng.
Hoàng Dương Vũ vẫn ngồi đó, lặng lẽ.
Hắn muốn lên tiếng, muốn trả lời câu hỏi của cô… Nhưng đã chậm một nhịp.
Nhìn Kiều Giang nằm đó, gương mặt tái nhợt, hắn thở dài.
Cô gái này… thật sự khiến người ta đau lòng.
Hắn đã từng nói – hắn yêu cô.
Dù hoàn cảnh không cho phép hắn thể hiện rõ ràng… nhưng hắn luôn cố gắng dành cho cô những điều tốt đẹp nhất.
Hắn vươn tay, định chạm vào gò má cô.
Nhưng giữa chừng… hắn lại dừng lại.
Làm sao… để em hiểu được đây?
Kiều Giang…
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.