Hợp Đồng Hôn Nhân Với Cô Vợ Lầy Lội - Chương 24

Hợp Đồng Hôn Nhân Với Cô Vợ Lầy Lội

Chi Mèo 28/04/2025 10:22:02

Đông Trùng khẽ đẩy cô sang một bên rồi đứng dậy bước vào phòng tắm. Hắn đâu hay rằng hành động vô tình ấy đã chạm đúng vào sự tự ái nhẹ nhàng trong lòng cô.


Cũng không phải là cô chưa từng chủ động.


Tại sao hắn cứ mãi giữ khoảng cách như vậy?


Cũng may Hạ Thảo đã chuẩn bị sẵn. Ngay khi biết sẽ có chuyến đi tuần trăng mật, cô đã âm thầm xếp vào vali một món quà đặc biệt — chiếc váy mà mẹ chồng cô từng đưa.


Cô bật dậy, lục tìm chiếc váy trong vali. Đợi hắn tắm xong, cô cũng sẽ vào thay đồ.


Đông Trùng tắm rất nhanh, chưa đến mười phút đã ra ngoài. Thấy Hạ Thảo mỉm cười kỳ lạ với mình, hắn bất giác cảnh giác. Cảm giác quen thuộc ấy như đang cảnh báo rằng một điều gì đó... sắp xảy ra.


Bên trong phòng tắm, Hạ Thảo nhanh chóng thay chiếc váy đặc biệt kia vào.


Cô soi mình trong gương, điều chỉnh lại tóc và trang điểm nhẹ.


Chiếc váy đen ôm lấy vóc dáng mềm mại của cô, lớp vải mỏng manh được may khéo léo chỉ che đi những phần cần thiết — tất cả những gì vừa đủ để gợi cảm, nhưng không quá phô trương.


Hạ Thảo hít một hơi thật sâu, rồi xoay người bước ra ngoài.


Ánh đèn vàng dịu trong phòng khách sạn tạo nên một khung cảnh ấm áp và mờ ảo. Trên ghế sofa, Đông Trùng vẫn chăm chú đọc sách, không nhận ra bóng dáng nhẹ nhàng đang tiến về phía mình.


Một giây sau — rụp! — quyển sách trên tay hắn bị giật mất.


Đông Trùng ngẩng đầu lên, định phản ứng thì ánh mắt lập tức khựng lại.


"Đẹp không?" – cô nghiêng đầu mỉm cười, giọng nhẹ như gió thoảng.


Hắn hơi bất ngờ, lắp bắp, không thốt nên lời.


Lần đầu tiên cô thấy Đông Trùng — người đàn ông lúc nào cũng điềm tĩnh — lại như con nai lạc bước thế này.


Không để hắn có cơ hội quay đầu, Hạ Thảo bạo dạn tiến thêm một bước, ngồi hẳn lên lòng hắn. Khoảng cách gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở có phần lúng túng của hắn.


Hai tay cô đặt nhẹ lên vai hắn.


"Đông Trùng," cô gọi khẽ, "anh thấy thế nào?"


Tên của hắn thốt ra từ môi cô thật dịu dàng, vừa như thì thầm, vừa như cám dỗ.


Hạ Thảo trước giờ lúc nào cũng gọi hắn là “sếp”, tiếng gọi quen thuộc đến mức hắn còn quên cả tên mình. Thế mà giờ đây, chỉ một tiếng “Đông Trùng” vang lên, như đánh thức một điều gì đó rất sâu trong hắn.


Ánh mắt hắn và cô chạm nhau trong vài giây lặng im.


Khoảnh khắc ấy — không ai lên tiếng, không ai quay đầu — chỉ có tiếng tim đập và ánh đèn dịu nhẹ hòa quyện trong căn phòng mờ tối.


Hai người nhìn nhau trong chốc lát, chẳng rõ ai là người chủ động trước, chỉ biết khoảnh khắc ấy, đôi môi đã tìm được nhau như một sự tất yếu.


Tay cô vòng ra sau lưng hắn, ôm thật chặt. Bàn tay hắn cũng từ từ đặt lên tấm lưng trần mềm mại, từng cử chỉ đều rất nhẹ nhàng, như đang nâng niu một báu vật.


Không còn lớp vải nào ngăn cách, hơi ấm từ cô truyền sang khiến Đông Trùng cảm nhận rõ từng hơi thở, từng nhịp tim của cô đang dần rối loạn.


Những dung chạm ban đầu còn dè dặt, sau lại trở nên táo bạo hơn. Bàn tay hắn khẽ lướt dọc theo đường cong quyến rũ ấy, từng chút một khám phá điều mà trước đây chỉ dám mơ hồ nghĩ đến.


Cảm giác mới lạ khiến Hạ Thảo không khỏi run rẩy, nửa phần là ngượng ngùng, nửa phần là sự rung động thật sự từ sâu bên trong.


“Ưm…”


Thanh âm khẽ bật ra từ đôi môi cô như một lời mời gọi vô thức.


Móng tay cô bấu nhẹ vào vai hắn, tìm một điểm tựa trong cơn sóng cảm xúc lạ lẫm nhưng cũng đầy ngọt ngào.


Chiếc dây áo trượt khỏi vai, để lộ bờ vai trần nõn nà dưới ánh đèn mờ ấm áp. Đông Trùng khẽ cúi đầu, đặt những nụ hôn dịu dàng lên từng tấc da như đang in dấu riêng của mình lên người cô.


Từng nụ hôn trải dài từ vành tai, xuống cổ rồi dừng lại nơi xương quai xanh — tất cả như một bản nhạc không lời khiến cả hai không thể rời khỏi tiết tấu đang dần cao trào.


Hạ Thảo gần như đánh mất ý thức trong vòng tay ấy. Cô không còn biết điều gì đang đúng hay sai, chỉ cảm thấy bản thân dần hòa tan vào từng cái chạm, từng cái ôm, từng lời thì thầm khe khẽ bên tai.


Hơi thở nồng nàn quyện lại, nóng bỏng nhưng không hề тһô Ьạᴏ. Mọi thứ đều được dẫn dắt bằng cảm xúc, bằng sự trân trọng và khát khao đã được kìm nén quá lâu.


Khi Đông Trùng bế cô lên, đặt xuống giường, cả căn phòng như lặng lại chỉ còn tiếng tim đập và những khoảng thở gấp của hai người hòa lẫn.


Sáng hôm sau, Hạ Thảo vẫn còn ngái ngủ thì đã bị người bên cạnh làm phiền. Đông Trùng vòng tay ôm cô, bàn tay lại lén lút tìm đến nơi quen thuộc. Cô nhăn mặt đẩy tay hắn ra, giọng ngái ngủ.


“Sáng sớm rồi, anh không mệt à?”


Nhưng dẫu có đẩy thế nào, hắn vẫn không chịu buông. Trái lại còn áp sát hơn, khẽ hôn lên cổ cô, kéo theo cả hai từ từ rời khỏi chiếc giường đang ấm áp.


Cuối cùng, giấc ngủ của cô cũng bị cuốn phăng đi không chút thương tiếc.


Từ sau đêm hôm trước, Đông Trùng như biến thành một con người khác. Không biết có phải vì được “thỏa mãn” hay không, mà lúc nào hắn cũng tràn đầy năng lượng, cười nói vui vẻ.


Còn Hạ Thảo thì không thấy vui chút nào. Cả người cô ê ẩm, nhúc nhích chút là đau, thành ra suốt buổi sáng chỉ có thể ngồi một chỗ để… được phục vụ.


Đông Trùng chu đáo mang bữa sáng đến tận giường, chẳng khác gì đang chăm “bệnh nhân” sau trận vận động quá sức.


“Mà cái váy tối qua… là em mua à?”


“Không. Mẹ đưa đó.” – Cô lầm bầm, đỏ mặt.


Thì ra chiếc túi cô cất kỹ là vì chuyện này. Đông Trùng nghe xong, lập tức hỏi tiếp:


“Chỉ có mỗi cái đó thôi à? Hay còn cái nào khác?”


“Anh thích đến thế sao?”


“Ừ. Rất thích.”


Không hề ngại ngùng, hắn trả lời như thể đang nói đến chuyện ăn sáng. Cô chỉ biết nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ xen lẫn bất lực. Đông Trùng rõ ràng đã chính thức sa chân vào con đường… mê vợ mất rồi.


Vì cơn đau âm ỉ vẫn còn nên suốt cả ngày hôm đó, Hạ Thảo chỉ ngồi trong phòng xem phim. Mọi việc đều do người gây ra… chịu trách nhiệm.


Cô muốn trái cây, có trái cây. Cô muốn nước ép, có nước ép. Chỉ thiếu điều chưa kêu hắn đi mua trăng sao trên trời cho cô.


Từ sau khi chính thức bước vào giai đoạn “trăng mật” đúng nghĩa, bầu không khí giữa hai người trở nên thân mật hơn hẳn. Cô cũng mới nhận ra, Đông Trùng là kiểu người… cực kỳ nghiện hôn. Hắn có thể hôn cô ở bất kỳ nơi nào, bất kỳ thời điểm nào.


Nếu ban ngày là những buổi hẹn hò nhẹ nhàng thì buổi tối lại là những “trận chiến” mà người nằm xuống đầu tiên… luôn là cô.


“Anh giỏi vậy… từng thực tập ở đâu à?”


Hạ Thảo ngờ vực hỏi, ánh mắt nửa đùa nửa thật.


“Không. Chưa từng.”


“Em không tin.”


Mấy “chiêu thức” đó mà nói là tự nhiên biết ư? Đâu phải ai cũng rành rọt như hắn.


“Chắc do bản năng.” – Đông Trùng nhún vai. “Chỉ cần em là đối tác thì chuyện gì cũng dễ dàng.”


Sau vài ngày tận hưởng đúng nghĩa, cả hai trở lại với guồng quay công việc. Cuộc sống thường nhật không khác trước là bao, chỉ có điều Đông Trùng bắt đầu bộc lộ cảm xúc nhiều hơn, và cô thì chẳng còn thấy ngại ngùng.


Một chiều tan ca, hai người ghé siêu thị mua đồ. Cô đẩy xe đi trước, Đông Trùng theo sau chọn thực phẩm. Sau đó cả hai đến quầy tính tiền.


“Anh chị còn thiếu một ít nữa là đủ điều kiện nhận bộ nồi khuyến mãi. Có muốn lấy thêm gì không ạ?” – Nhân viên lễ phép hỏi.


Đông Trùng không suy nghĩ, tiện tay với một món trên kệ kẹo gần đó, đặt lên băng chuyền.


Khi về đến nhà, cả hai cùng sắp xếp lại đồ. Cô loay hoay dọn dẹp thì bỗng phát hiện một chiếc hộp nhỏ nằm trong túi.


Hạ Thảo tò mò mở ra xem… rồi bỗng khựng lại.


Gương mặt cô cứng đờ.


Thứ nằm trong tay chính là... một hộp BCS.


Hộp mới toanh.


Cô còn nhớ rõ, hôm trước mới mua một hộp rồi mà?


Ánh mắt cô chuyển sang nhìn người đàn ông đang ung dung cất đồ ăn trong bếp, gương mặt bình thản như chẳng có gì xảy ra.


Hạ Thảo chầm chậm đặt chiếc hộp xuống, nghiến răng nghĩ thầm: Tên này… định mưu đồ lâu dài sao?!


Hạ Thảo lén lút giấu chiếc hộp nhỏ kia vào trong tủ, gương mặt lúng túng đỏ lên. Làm như người ta không nhìn thấy gì, cô nhanh chóng bước ra bếp… lấy lại tinh thần bằng cách trổ tài nấu ăn.


Gần đây cô cực kỳ chăm chỉ học nấu nướng. Hễ rảnh là lên mạng tìm công thức, có khi còn lén lút ghi chú vào điện thoại để tra cứu nhanh. Đặc biệt hơn, cô còn hào hứng đăng ký một khóa học nấu ăn ngắn hạn – sẽ bắt đầu từ tuần sau.


Món ăn hôm nay không quá phức tạp, nhưng cần sự tỉ mỉ. Sau một hồi loay hoay, cuối cùng cô cũng hoàn tất mọi thứ và bày biện lên bàn.


Đông Trùng vừa bước ra khỏi phòng làm việc đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt. Nhìn bàn ăn được chuẩn bị chu đáo, hắn lại nhìn sang người đang đứng khoanh tay tự tin như muốn nói “thấy chưa, em giỏi không?”.


Hắn khẽ nhếch môi, vẫy tay gọi cô:


“Lại đây.”


Hạ Thảo nhướng mày đi tới. Cô còn chưa kịp hỏi gì thì đã bị Đông Trùng kéo nhẹ vào lòng, hắn cúi đầu hôn lên môi cô, dịu dàng mà bất ngờ.


Nụ hôn lướt qua rồi dừng lại chậm rãi, như thưởng thức.


“Phần thưởng.” – Hắn khẽ nói, như thể vừa ban cho cô huân chương danh dự vì thành tích nấu ăn xuất sắc.


Hạ Thảo bĩu môi, thầm nghĩ phần thưởng này rõ ràng người nhận lợi lại là… hắn.


Hai người cùng ngồi xuống dùng bữa. Tay nghề của cô đã tiến bộ rõ rệt, khác xa món bánh mì “muối tiêu” gây ám ảnh lúc trước. Bây giờ ít nhất cũng có thể khiến Đông Trùng ăn đến sạch sành sanh.


Ăn xong, chia việc như thường lệ. Đông Trùng rửa bát còn cô đi tắm. Đến khi xong việc, hai người lại ngồi cùng nhau xem phim. Từng phút, từng khung hình trôi qua đều ấm áp đến lạ.


Đây chính là cuộc sống vợ chồng mà Hạ Thảo từng mơ ước: không cần hào nhoáng, không cần xa hoa – chỉ cần mỗi ngày bên nhau, cùng ăn, cùng ngủ, cùng cười.


Tối đến, đèn tắt. Hôm nay cũng không có nhiều công việc tồn đọng nên cả hai có nhiều thời gian hơn cho nhau. Cùng xem phim, chơi game, rồi ngồi tán gẫu linh tinh.


Trình nấu ăn của Hạ Thảo lên tay bao nhiêu thì trình game của Đông Trùng cũng tăng bấy nhiêu. Đến mức bây giờ hắn có thể “gánh team” luôn cả cô.


“Ngủ thôi.” – Cô dụi mắt, tạm biệt màn hình để trở về với gối chăn thân thương. Vừa đặt mình xuống giường chưa kịp đắp chăn thì đã bị một cánh tay từ phía sau choàng qua, ôm cô thật chặt.


Cái ôm đó không đơn giản là… ôm ngủ.


Cô lập tức lên tiếng, giọng lười biếng nhưng rõ ràng có cảnh giác:
“Anh không mệt hả?”


“Không.”

NovelBum, 28/04/2025 10:22:02

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện