Bị nói trúng tim đen, bà Xuân Lan nghẹn họng không nói nên lời, vẻ mặt bắt đầu dè dặt hơn.
– Bà Sáu!
– Dạ, ông gọi tôi?
– San San đã chính thức có thai rồi, bà nhắc nhở mọi người chăm sóc con bé cẩn thận hơn một chút. Từ hôm nay, thức ăn trong nhà cũng phải đổi sang món bổ dưỡng, hiểu chưa?
Dì Sáu mỉm cười gật đầu:
– Vâng ạ, tôi sẽ lo liệu chu đáo.
Dì Sáu sau khi nghe lời dặn dò của ông cụ liền nhanh chóng xuống nhà sau, căn dặn tất cả người làm. Nhà họ Hoàng cuối cùng cũng có con cháu nối dõi rồi, quả thật là chuyện vui, phúc đức tràn đầy.
Tường San nhìn dáng vẻ chu đáo, vui mừng của ông nội Hoàng Gia Bách, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả, cô thầm mỉm cười. Nếu sau này con cô chào đời, được chính tay Hoàng Gia Bách chăm sóc, được sống trong một gia đình gia giáo, tử tế như thế này... thì cô thật sự yên lòng. Cô mãn nguyện lắm rồi.
– San San?
Nghe ông cụ gọi, Tường San giật mình quay lại.
– Dạ, cháu nghe ạ.
– Cháu cảm thấy trong người thế nào rồi?
– Dạ… cháu vẫn ổn ạ.
– Ừ, nếu muốn ăn món gì thì cứ nói bà Sáu làm cho nhé. Từ giờ cháu còn phải chăm sóc thêm một sinh linh nhỏ trong người, sẽ cực hơn nhiều đấy. Có chuyện gì muộn phiền, cứ nói với ông.
– Cháu cảm ơn ông.
Ông cụ gật đầu hài lòng, quay sang dặn Hoàng Gia Bách:
– Gia Bách, vợ cháu đang mang thai rồi, phải tranh thủ thời gian chăm lo cho San San nghe chưa? Đừng để con bé tủi thân.
– Vâng, cháu hiểu ạ.
– Thôi, đưa con bé đi nghỉ ngơi đi.
Nói rồi ông cụ cầm theo tờ giấy kết quả kiểm tra của Tường San thong thả bước về thư phòng. Bà Xuân Lan cũng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy rời đi.
– Lên phòng thôi em.
Hoàng Gia Bách quay sang nói, Tường San gật đầu theo anh lên tầng hai.
Vừa vào phòng không hiểu sao bụng Tường San lại cồn cào, cô vội vã chạy nhanh vào toilet buồn nôn. Hoàng Gia Bách hốt hoảng không biết phải làm gì, vội vàng chạy ra khỏi phòng để nhờ người xem tình trạng của cô. Vừa bước ra khỏi cửa, anh vô tình chạm mặt bà Xuân Lan – bà đang từ hướng phòng thờ bước ra, có lẽ vừa lên thắp hương cho ông cụ.
Thấy Hoàng Gia Bách hớt hải, bà liền chau mày:
– Lại có chuyện gì nữa thế?
– San lại bị nôn ạ.
Bà Xuân Lan nghe vậy thì thở dài, bình tĩnh nói:
– Xuống bảo dì Sáu pha một ly sữa ấm mang lên đi.
Dứt lời, bà bước thẳng vào phòng. Hoàng Gia Bách do dự vài giây rồi cũng quay người chạy xuống lầu.
Bên trong, Tường San vừa nôn xong, dáng vẻ mệt mỏi uể oải bước ra khỏi toilet. Thấy mẹ Gia Bách đứng trong phòng, cô giật mình hoảng hốt.
– Bác… bác…
– Nghe nói cô lại nôn?
– Dạ, cháu thấy bụng hơi khó chịu nên mới vậy ạ.
Bà Xuân Lan bước lại gần, Tường San rụt rè đứng im không dám lùi, môi mím chặt đầy căng thẳng.
– Có phải ăn phải món gì lạ không?
– Dạ… cháu cũng không rõ nữa ạ.
– Mới mang thai, chưa đến giai đoạn ốm nghén đâu, nhớ lại xem đã ăn uống linh tinh gì không?
Tường San khó khăn nuốt nước bọt. Cô ngẫm nghĩ một lúc thì chợt nhớ tới lon nước ngọt... chẳng lẽ là do nó? Bình thường cô vốn ít uống mấy thứ đó, không hiểu hôm nay sao lại thèm đến vậy. Ai mà biết uống vào lại bị thế này.
– Dạ… cháu có uống nước ngọt ạ.
Bà Xuân Lan thở dài, khẽ lườm một cái rồi nhắc:
– Có thai rồi thì phải cẩn thận hơn một chút. Phụ nữ mang thai không phải cái gì cũng ăn cũng uống được, nhiều thứ không tốt cho em bé.
Tường San cúi gằm mặt xuống, khẽ đáp:
– Dạ vâng.
Lúc này, Hoàng Gia Bách cũng vừa mang ly sữa lên tới. Thấy mẹ đang đứng trong phòng cùng Tường San, anh có phần lo lắng. Dù sao mẹ anh cũng không ưa Tường San, anh sợ bà trách móc hay làm khó cô. Nhìn ánh mắt dò xét của Hoàng Gia Bách, bà Xuân Lan liếc qua một cái rồi hắng giọng:
– Tôi không ăn hiếp vợ anh, không cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Con với chả cái…
Hoàng Gia Bách nghe thế chột dạ, bật cười xòa.
Bà Xuân Lan tiếp lời, giọng dứt khoát:
– Đưa sữa cho vợ anh đi!
Rồi quay sang Tường San:
– Cô uống cho ấm bụng rồi nghỉ ngơi sớm. Cần gì thì gọi bà Sáu.
Nói xong, bà quay người rời đi. Tường San cầm ly sữa trên tay, nhìn theo bóng lưng bà, bất giác mỉm cười. Cô hiểu, thật ra ngoài miệng bà là vậy, nhưng trong lòng vẫn có sự quan tâm dành cho mình.
– Uống đi em.
Tường San gật đầu, uống hết ly sữa ấm rồi lặng lẽ leo lên giường. Hai mắt nặng trĩu, chỉ một lúc sau cô đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Từ hôm Hoàng Gia Bách chính thức thông báo chuyện mang thai, thái độ của bà Xuân Lan cũng thay đổi rõ rệt. Dù chưa hoàn toàn thân thiết với Tường San, nhưng bà cũng không còn quá khắt khe như trước.
Tường San để ý gần đây thực đơn dành cho bà bầu đều do chính tay mẹ chồng gợi ý, dặn dì Khương và dì Sáu nấu nướng tỉ mỉ từng món một. Buổi tối nào bà cũng nhắc chuẩn bị sữa mang lên phòng, chưa hôm nào quên.
Hôm nay cũng vậy, bà Xuân Lan đang ở trong nhà bếp lặng lẽ dặn dò dì Sáu chuẩn bị bữa ăn.
Ngoài cổng, một chiếc xe hơi dừng lại. Phương Nhan bước xuống, thần sắc không được vui vẻ, vừa vào đến đã hỏi:
– Dì Lan đâu rồi?
Một cô người làm lễ phép đáp:
– Dạ, bà chủ đang ở trong bếp dặn dì Sáu nấu ăn ạ.
Phương Nhan chau mày:
– Nhà có khách à?
– Dạ không ạ. Là chuẩn bị món bồi bổ cho mợ San… mợ San đang có thai ạ.
Nghe tới đó, sắc mặt Phương Nhan lập tức sầm lại, hai hàm răng nghiến chặt, bàn tay siết đến trắng bệch. Cô ta không hỏi gì thêm, chỉ gật đầu nhẹ rồi quay lưng đi về phía góc vườn, ánh mắt đầy âm u.
Khi chắc chắn không còn ai xung quanh, Phương Nhan nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho một ai đó.
– Alo, chị nghe đây Nhan?
– Chị Linh… em muốn mua một loại thuốc. Giúp em… chấm dứt thứ không nên tồn tại.
Phương Nhan nắm chặt điện thoại, ngón tay run lên vì phẫn nộ. Cô ta không cam lòng để Tường San, kẻ từng bị cô ta xem thường, giờ lại ngồi yên trong nhà họ Hoàng, nhận được sự cưng chiều của Gia Bách và cả gia đình anh. Đứa con trong bụng Tường San — đó là mấu chốt khiến cô ta bị đẩy ra bên lề, và cô ta nhất định không để điều đó tồn tại.
Nhưng cô không ngờ, cuộc gọi kia đã bị người của Gia Bách theo dõi.
Tối hôm đó, khi Hoàng Gia Bách từ công ty trở về, anh nhận được bản ghi âm cuộc điện thoại của Phương Nhan do Khải Uy giao tận tay. Sắc mặt anh tức khắc trầm xuống, đôi mắt rực lên ngọn lửa lạnh lẽo.
– Dám động tới San San và con của tôi?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.