Đào nghe tiếng bà chủ gọi, vội vàng chạy ra, lễ phép đáp:
– Dạ, bà gọi con ạ?
– Khỏi lấy nước cam nữa, pha cho cô hai một cốc sữa nóng đem lên phòng, để con bé uống cho ấm bụng dễ ngủ.
– Dạ vâng, con đi pha ngay.
Đào gật đầu rồi nhanh chóng quay vào bếp. Bà Phương hờ hững nhìn chồng, ánh mắt nghiêm nghị, giọng cứng rắn:
– Ông liệu mà giải quyết cho ổn thỏa với bên đó. Tôi không muốn con gái mình ngày nào cũng tiều tụy đau lòng. Con bé chờ thằng Hoàng Gia Bách bao nhiêu năm, vậy mà nó lại chẳng biết điều, còn khiến Nhan Nhan nhà chúng ta khổ sở!
– Con bé Phương Nhan đâu phải tệ. Đường đường là một MC nổi tiếng, bao người mê mẩn, lại còn là con gái của viện trưởng. Cậu ta còn chê gì nữa chứ?
Ông Phương thở dài:
– Khi chưa rõ ngọn ngành thì bà đừng vội phán xét Gia Bách. Tuy cậu ta có phần lạnh lùng nhưng là người tử tế, sống đàng hoàng.
Bà Phương bĩu môi, giọng đầy mỉa mai:
– Tử tế? Nếu thật sự tử tế thì đâu đối xử với con gái tôi như vậy? Nó làm con bé đau lòng đến mức như người chết đi sống lại, vậy mà ông vẫn bênh vực?
Thái độ bà Phương càng lúc càng gay gắt:
– Nếu chuyện này ông không xử lý rõ ràng, tôi quyết không để yên đâu.
Ông Phương vốn nổi tiếng là người sợ vợ. Nghe bà nói vậy, ông chỉ biết ngậm ngùi nghe theo. Dù sao ông cũng không muốn lời qua tiếng lại khiến gia đình bất hòa, đành gật đầu xuống nước, giọng nhẹ nhàng:
– Tôi biết rồi. Phương Nhan là con gái cưng của tôi, sao tôi có thể trơ mắt nhìn con bé đau khổ được.
Bà Phương trừng mắt lườm ông rồi không nói gì thêm, đứng dậy đi về phòng. Ông Phương thở dài, đưa mắt nhìn lại tin tức trong điện thoại. Trong lòng ông lúc này cũng bắt đầu cảm thấy thất vọng về Hoàng Gia Bách. Ông buồn rầu, chậm rãi ngồi xuống ghế ở phòng khách thì bất chợt nghe tiếng người làm trò chuyện phía cửa lớn.
– Dạ, chào cậu Minh.
– Ừm, muộn thế rồi mà mọi người chưa nghỉ ngơi sao?
– Dạ, chưa ạ.
– Mau đi nghỉ đi, ngày mai còn làm việc.
– Dạ, cảm ơn cậu Minh.
Phương Nhật Minh – anh trai Phương Nhan – vốn nổi tiếng thân thiện và ôn hòa, tươi cười nói chuyện với người làm xong mới bước vào nhà. Vừa vào tới nơi, anh đã thấy ông Phương đang ngồi trong phòng khách. Anh cong môi cười, lễ phép chào:
– Bố, muộn thế rồi sao còn chưa ngủ ạ?
– Ừ, bố còn chút việc. Mà sao con về trễ thế? Công việc ở bệnh viện nhiều lắm à?
Phương Nhật Minh ngồi xuống cạnh ông, cười nhẹ:
– Cũng không nhiều ạ. Chẳng qua hôm nay gặp vài người bạn nên có ngồi lại uống mấy ly.
Ông Phương gật đầu, chu đáo nhắc nhở:
– Con nhớ chú ý sức khỏe. Là bác sĩ, con biết rõ rượu bia không tốt cho cơ thể mà.
– Vâng ạ. Nhưng… bố có chuyện gì mà trông suy nghĩ nhiều vậy?
– Là chuyện của em con – Phương Nhan. Hình như Hoàng Gia Bách đã có người phụ nữ khác, khiến em con bị đả kíc***.
Nghe xong, Phương Nhật Minh không tỏ ra quá bất ngờ. Trái lại, anh suy nghĩ khá thoáng, ánh mắt điềm tĩnh nhìn bố:
– Trước giờ con thấy Gia Bách chưa từng yêu Nhan Nhan. Hôn nhân là chuyện hệ trọng, cần phải có tình cảm làm nền tảng. Nếu ૮ưỡɳɠ éρ thì về sau, người khổ vẫn là em gái mình thôi bố ạ. Bố mẹ cứ cưng chiều em như vậy, con thấy không hẳn là tốt đâu. Nên để em tự nhìn nhận vấn đề.
Ông Phương im lặng, nét mặt trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau, ông khẽ thở dài, không tiếp tục bàn về chuyện của Phương Nhan nữa, mà nhìn con trai, giọng hiền từ:
– Muộn rồi, con về phòng nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn đi làm.
Thấy bố không muốn nói thêm, Phương Nhật Minh cũng hiểu ý, không nấn ná. Anh đứng dậy, lễ phép nói:
– Vâng, thế bố ngủ ngon ạ.
Dứt lời, anh chậm rãi bước lên tầng hai. Nhìn bóng lưng con trai khuất dần, ông Phương cũng lặng lẽ đứng lên, đi về phòng.
Tại nhà riêng của Hoàng Gia Bách.
Vì tiếp khách nên khi anh trở về nhà thì trời đã tối muộn. Vừa bước xuống xe, câu đầu tiên anh hỏi vẫn là về Tường San.
Người làm nghe vậy, liền cẩn trọng đáp:
– Dạ, cô San vẫn đang ở bên trong chờ cậu về ạ.
Hoàng Gia Bách thoáng nhíu mày. Anh liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, thấy thời gian đã khá trễ thì càng cau mày hơn, liền hắng giọng hỏi:
– Tại sao không bảo cô ấy đi ngủ?
– Dạ, cô San bảo nhất định phải chờ cậu Bách về. Cả buổi chiều nay cô ấy hì hục làm bánh, hình như là để tặng cậu ạ.
– Tặng tôi?
– Vâng ạ.
Ánh mắt Hoàng Gia Bách thoáng rạng lên, khóe môi khẽ hiện ý cười. Anh nhanh chóng bước vào nhà, đưa mắt nhìn về phía phòng ăn – quả thật, con mèo nhỏ của anh vẫn chưa ngủ. Vừa thấy anh, Tường San liền híp mắt cười, dáng vẻ hồ hởi:
– Gia Bách, anh về rồi à?
Dù trong lòng đang rất vui, nhưng Hoàng Gia Bách vẫn cố tỏ ra lạnh nhạt, nghiêm nghị hỏi:
– Tại sao chưa đi ngủ?
– Tôi chờ anh mà. Tôi đã làm bánh cho anh đấy, mau ngồi xuống nếm thử đi.
Tường San nhanh nhảu kéo ghế. Hoàng Gia Bách liếc nhìn sang đĩa bánh trên bàn – trông cũng khá bắt mắt. Tuy cả buổi chiều tiếp khách ăn uống đã no căng, nhưng thấy cô nhiệt tình như thế, anh thật sự không nỡ từ chối. Anh không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ bước tới, ngồi xuống ghế.
Tường San liền đưa bánh cho anh, chất giọng nhẹ nhàng, đằm thắm:
– Anh ăn thử đi!
Hoàng Gia Bách nhận lấy miếng bánh, nếm một chút rồi im lặng. Hồi lâu, anh chợt lên tiếng hỏi:
– Muốn xin xỏ gì à? Mau nói đi.
Tường San phụng phịu kéo ghế ngồi cạnh anh, lắc đầu:
– Tôi không xin gì cả, chỉ là muốn cảm ơn anh thôi.
– Cảm ơn gì?
– Cảm ơn anh đã giúp tôi. Mẹ tôi hiện tại đã khỏe hơn rất nhiều. Em trai tôi bảo bác sĩ điều trị lần này là người từ Mỹ về hả?
Hoàng Gia Bách vừa ăn bánh, vừa nhàn nhạt đáp:
– Ừ.
Tuy lời anh có chút cứng nhắc, nhưng cũng đủ khiến Tường San mỉm cười. Những ngày ở cạnh, cô dần nhận ra Hoàng Gia Bách tuy bề ngoài lạnh lùng, nhưng thực chất lại vô cùng ấm áp. Việc mẹ cô chuyển biến tốt đều nhờ anh, mà chi phí chữa trị chắc chắn không hề nhỏ.
Không chỉ vậy, các khoản nợ và học phí của em trai cô cũng đã được giải quyết. Hôm gặp lại mẹ và em ở bệnh viện, thấy thằng bé đã nhẹ nhõm, không còn u uất như trước, cô rất vui. Giờ cô chỉ mong mẹ sớm bình phục, để sau này khi hoàn thành hợp đồng, cô có thể trở về chăm sóc bà trọn vẹn phần đời còn lại.
Hoàng Gia Bách chậm rãi đặt miếng bánh vào đĩa, nghiêng đầu nhìn sang – thấy Tường San cứ mỉm cười ngốc nghếch, môi anh cũng khẽ cong theo. Không nhanh không chậm, anh lấy từ túi áo ra một chùm chìa khóa, đặt trước mặt cô, giọng khàn khàn:
– Cầm lấy.
– Hả? Cái này là gì?
– Chìa khóa nhà!
Tường San tròn xoe mắt, đờ đẫn nhìn chùm chìa khóa trên bàn. Hoàng Gia Bách nói là... chìa khóa nhà? Anh đưa cô để làm gì, trong khi việc đi lại của cô vốn đã bị cận vệ giám sát chặt chẽ? Trong lúc đầu óc còn ௱oЛƓ lung, giọng anh lại vang lên:
– Là chìa khóa căn hộ tôi mua cho em.
Tường San nghẹn lời. Tai cô như ù đi. Cô không nghe nhầm đấy chứ? Mãi sau cô mới gượng gạo thốt lên:
– Anh… mua nhà cho tôi?
– Ừ. Căn hộ này ở gần bệnh viện, sẽ tiện hơn cho em trai em thường xuyên qua chăm sóc mẹ. Hơn nữa cũng gần trường đại học cậu ấy đang theo học.
Lúc này, Tường San mới hiểu vì sao Hoàng Gia Bách lại đột ngột muốn đổi viện cho mẹ cô. Thật lòng mà nói, sau khi bố mất, vì trả nợ, cô đã phải bán tất cả – kể cả căn nhà. Em trai cô giờ phải ở trọ, điều kiện sinh hoạt thiếu thốn đủ bề. Có lẽ vì biết vậy nên anh mới mua nhà cho cô?
Hai mắt Tường San đỏ hoe, nước mắt trực trào nhưng cô vẫn cố nén lại. Cô mỉm cười, lắc đầu từ chối. Hợp đồng còn chưa hoàn tất, cô không thể để bản thân mang thêm nợ ân tình:
– Tôi không thể nhận đâu. Sau này tôi sẽ tự mua. Dù sao… cũng cảm ơn anh.
Hoàng Gia Bách nhíu mày, ngước lên nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp. Anh không rút lại chùm chìa khóa, trái lại còn nhét vào tay cô, hờ hững nói:
– Em tưởng tôi cho không à? Đây vốn là phần đã ghi trong hợp đồng. Em sẽ nhận nó, chỉ là tôi đưa sớm hơn một chút – xem như động lực để em toàn tâm toàn ý với tôi.
Tường San bối rối. Trong hợp đồng… có cả nhà nữa sao? Cô nhớ rất rõ nội dung chỉ là một thỏa thuận: cô sinh con, anh trả nợ. Trước đây, anh từng nói nếu sinh con trai hoặc con gái sẽ có chế độ đãi ngộ riêng, chứ đâu nhắc tới nhà cửa?
Thấy cô lặng im suy nghĩ, Hoàng Gia Bách hơi nghiêng đầu, khẽ nhướng mày trách nhẹ:
– Lúc ký hợp đồng, em không đọc tờ thứ hai à?
Tường San tròn mắt nhìn anh, lắc đầu:
– …
– Tôi không biết!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.