Chương 49

Hợp Đồng Đẻ Thuê Với Tổng Tài Si Tình

NovelBum Biên Dịch Và Cải Biên 26/03/2025 05:59:34

Cố Hạ Phi không nói thêm gì, đôi mắt từ từ khép lại vì kiệt sức. Nhìn cô thiếp đi, Diệp Ảnh Quân chỉ biết siết chặt tay cô, nước mắt lặng lẽ rơi…


Cứ thế, Diệp Ảnh Quân nắm chặt tay vợ từ lúc rời phòng sinh cho đến khi chuyển vào phòng hồi sức. Mọi người khuyên anh đi xem bé con một chút, nhưng anh vẫn nhất quyết ở lại bên Cố Hạ Phi, bởi điều anh quan tâm nhất lúc này là cô có bình an hay không.


Nhìn cảnh con rể yêu thương con gái đến vậy, ông Edward cũng nguôi giận phần nào.


Vài giờ sau, Cố Hạ Phi dần tỉnh lại. Cô khẽ mở mắt, ánh nhìn mơ hồ quét quanh phòng rồi dừng lại ở hình ảnh Diệp Ảnh Quân đang ôm con, cho bé 乃ú sữa bình. Khoảnh khắc ấm áp ấy khiến cô bất giác mỉm cười.


Diệp Ảnh Quân cũng vừa ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của cô. Anh lập tức cười rạng rỡ, reo lên:
“Em tỉnh rồi à?”


Cố Hạ Phi gật đầu dịu dàng. Cô đưa tay ra, bảo anh đưa bé cho mình. Anh nhanh chóng đỡ cô ngồi dậy rồi trao con cho cô. Cô bế đứa bé nhỏ nhắn trên tay, nhìn mãi không rời mắt. Thật khó tin, trong vòng tay cô lúc này là kết tinh tình yêu giữa hai người, là đứa bé mà trước kia cô nghĩ mình sẽ không bao giờ có cơ hội được sinh ra.


Niềm hạnh phúc lan tỏa đến tận sâu tim gan, khiến Diệp Ảnh Quân cũng không kìm được xúc động. Anh vòng tay ôm chặt lấy cả hai mẹ con, thầm hứa sẽ không bao giờ buông tay họ nữa, dù là bất cứ giá nào.


Hơn một tuần nằm viện, cuối cùng Cố Hạ Phi cũng được xuất viện. Hôm về, Diệp Ảnh Quân không bế con mà chỉ bế vợ, chăm sóc cô chu đáo từ viện lên xe, rồi về đến nhà trong sự chào đón ấm áp của gia đình và người làm.


Đúng ngày ấy, tin vui cũng đến từ Trương Nhã Tịnh – cô đã sinh con, chỉ là cô sinh trễ ngày nên Hạ Phi sinh trước. Trong thời gian Cố Hạ Phi ở cữ, Nhã Tịnh không thể đến thăm, nhưng cả hai vẫn thường xuyên trò chuyện qua video call. Diệp Ảnh Quân thỉnh thoảng sẽ gọi cho Jayson để hai bà mẹ mới có dịp tâm sự.


Thời gian trôi qua, bé con nhà họ Diệp đã tròn sáu tháng tuổi. Và hôm nay, cũng là ngày tổ chức hôn lễ chính thức của Cố Hạ Phi và Diệp Ảnh Quân.


Cố Hạ Phi ngồi trước gương, được chuyên gia trang điểm giúp hoàn thiện những nét cuối cùng. Cô mặc trên người chiếc váy cưới trắng tinh do chính Trương Nhã Tịnh thiết kế. Dù không phải lần đầu làm cô dâu, nhưng tim cô vẫn không ngừng hồi hộp.


Trương Nhã Tịnh vừa bước vào liền nhận ra vẻ căng thẳng của bạn thân, liền trêu:
“Hồi hộp rồi đúng không? Cứ thả lỏng đi nào!”


Vừa nói, cô vừa một tay bế con gái, tay kia bế bé trai rồi đưa Louis – con trai Cố Hạ Phi – cho cô bế. Cố Hạ Phi ôm lấy con trai, dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mượt của bé.


Bé gái đáng yêu trong vòng tay Trương Nhã Tịnh tên là Helen Williams, hay còn gọi là Trương Yến Nhiên. Con trai của Cố Hạ Phi là Louis Williams, tên tiếng Trung là Diệp Hoàng Nghị. Cả hai bé đều bụ bẫm đáng yêu, nhìn mẹ mình với ánh mắt long lanh ngây thơ khiến không ai nỡ rời mắt.


Lúc này, cha và anh trai cô cũng vừa bước vào. Nhìn thấy con gái xinh đẹp rạng rỡ, ông Edward cười mãn nguyện. Một lát sau, người hướng dẫn hôn lễ bước vào thông báo đã đến giờ làm lễ. Cố Hạ Phi được trao bó hoa cưới, ông Edward đích thân hạ chiếc mạng che mặt xuống, chỉnh lại váy áo cho con gái.


Ông nhẹ ôm lấy cô, rồi dắt cô khoác tay mình bước ra lễ đường.


Khung cảnh bên ngoài rực rỡ, lộng lẫy giữa một buổi tiệc cưới ngoài trời sang trọng. Ở phía xa, Diệp Ảnh Quân đứng chờ, khoác trên mình bộ lễ phục cưới đồng bộ với váy của cô, ánh mắt anh lấp lánh niềm hạnh phúc.


Cố Hạ Phi bước đi từng bước bên cha, tim đập rộn ràng. Khi đã gần đến nơi, ông Edward dừng lại. Diệp Ảnh Quân cũng từ từ tiến lên, đứng trước mặt hai cha con.


Ông Edward nắm lấy bàn tay con gái, rồi nhẹ nhàng trao nó cho Diệp Ảnh Quân, giọng đầy cảm xúc:
“Hôm nay, ta giao con gái của ta cho con. Hãy thay ta chăm sóc con bé thật tốt.”


Diệp Ảnh Quân cúi đầu gật mạnh, ánh mắt rưng rưng hạnh phúc.


Ông Edward mỉm cười, rồi nói thêm, nửa nghiêm khắc nửa yêu thương:
“Nếu một ngày nào đó con làm con bé tổn thương, ta sẽ đích thân đưa nó rời khỏi con.”


Diệp Ảnh Quân nghe ông Edward nói xong, liền gật đầu chắc chắn, ánh mắt kiên định:
“Dạ, con hứa với cha, con sẽ mang lại hạnh phúc cho em ấy, nhất định không để em ấy phải tổn thương thêm một lần nào nữa. Cha cứ yên tâm ạ.”


Nghe vậy, ông Edward cố gắng kiềm nén xúc động, hai hàng mi khẽ rung lên. Ông nhẹ nhàng đưa tay giao con gái cho Diệp Ảnh Quân trong sự tin tưởng và yêu thương dâng tràn.


Cả hai tay trong tay bước về phía lễ đường, nơi cha xứ đang chờ để cử hành hôn lễ thiêng liêng. Khi đứng trước mặt nhau, Diệp Ảnh Quân dịu dàng đưa tay vén tấm mạng che mặt của Cố Hạ Phi, ánh mắt anh ngập tràn yêu thương và hạnh phúc.


Cha xứ cất lời, trang trọng nhưng ấm áp:
“Hai con có đồng ý cùng nhau đi hết quãng đời còn lại, cho dù bệnh tật hay tuổi già?”
Diệp Ảnh Quân không do dự, mỉm cười:
“Con đồng ý.”
Cố Hạ Phi cũng nhìn anh, đôi mắt rạng rỡ:
“Con cũng đồng ý.”


Tiếng vỗ tay vang dội khắp lễ đường, khách mời hào hứng hô lên:
“Hôn nhau đi!”


Không để mọi người đợi lâu, Diệp Ảnh Quân ôm lấy khuôn mặt vợ, trao cho cô một nụ hôn thật sâu và dịu dàng. Nụ hôn ấy như lời hứa mãi mãi bên nhau.


Sau nghi thức, đến lượt Cố Hạ Phi ném bó hoa cưới. Bó hoa bay lên cao rồi nhẹ nhàng rơi xuống — trúng ngay vào tay Trương Nhã Tịnh. Cô giật mình, không ngờ mình lại là người bắt được.


Mọi người vỗ tay cười vui, ánh mắt đổ dồn về phía Jayson. Anh đang bế con gái thì vội đưa bé cho người thân, sau đó tiến về phía Trương Nhã Tịnh và bất ngờ quỳ xuống, đưa ra chiếc nhẫn cầu hôn đã chuẩn bị từ lâu.


Trương Nhã Tịnh đỏ bừng mặt, vô cùng xúc động. Sau một thoáng ngập ngừng, cô mỉm cười và gật đầu đồng ý.


Cố Hạ Phi vỗ tay cổ vũ, mắt long lanh vì vui mừng cho bạn thân và anh trai.


Buổi hôn lễ diễn ra trong không khí rộn ràng, ấm áp. Cô dâu, chú rể chụp ảnh kỷ niệm cùng bạn bè, gia đình hai bên và những người thân yêu. Cả nhà đều rạng rỡ trong ngày vui trọng đại.


Sau lễ cưới, Cố Hạ Phi và Diệp Ảnh Quân lên đường đến Hawaii — một trong những khu nghỉ dưỡng riêng của nhà họ Diệp — để tận hưởng tuần trăng mật ngọt ngào.


Chuyến bay dài kết thúc, quản gia và nhân viên đã chờ sẵn để đón tiếp vợ chồng mới cưới. Biệt thự sang trọng đã được chuẩn bị chu đáo, mọi thứ đều sẵn sàng.


Vừa bước vào phòng, Cố Hạ Phi còn chưa kịp đặt mình xuống nghỉ, thì bất ngờ bị Diệp Ảnh Quân kéo lại, ôm chặt và trao cho cô một nụ hôn mãnh liệt. Bất ngờ trước sự nhiệt tình của anh, cô vội lên tiếng:
“Anh, đợi một chút... em hơi mệt, hay nghỉ ngơi một lát rồi…”


Nhưng Diệp Ảnh Quân đã ôm lấy cô thật chặt, giọng trầm khàn như mang theo cả nỗi khát khao dồn nén:
“Anh không thể đợi nữa… Từ khi em sinh con, anh chưa dám chạm vào em... Anh nhớ em lắm, vợ à…”


Ánh mắt anh vừa khẩn cầu, vừa như mang chút trách móc dịu dàng khiến tim cô mềm nhũn. Dù còn ngại ngần, nhưng trước sự chân thành và yêu thương ấy, Cố Hạ Phi không đành từ chối. Cô khẽ gật đầu.


Khoảnh khắc ấy, họ không còn là cô dâu chú rể trong buổi lễ nữa, mà là hai con người đã cùng vượt qua bao sóng gió, giờ đây được sống trọn trong vòng tay nhau — bình yên và hạnh phúc.


Cô khẽ thở dài một tiếng, rồi đưa tay ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng thì thầm bên tai:
“Vậy em chiều anh lần này.”


Nghe được lời đồng ý từ cô, Diệp Ảnh Quân không giấu nổi niềm hạnh phúc. Anh nhẹ nhàng cởi từng lớp quần áo của cả hai, ánh mắt dịu dàng như nâng niu trân quý. Sau đó, anh cúi xuống hôn lên làn da mềm mại, từng nụ hôn là một lời yêu ngọt ngào chất chứa.


Từng cử chỉ của anh dịu dàng, nhưng vẫn đong đầy khát khao. Những cảm xúc dồn nén sau thời gian xa cách như được giải tỏa, khiến Cố Hạ Phi không kìm được mà khẽ run lên, hai tay bám lấy anh như tìm kiếm sự vững chãi. Ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh, một ánh nhìn chứa đầy tin tưởng và yêu thương.


Cô không cần phải nói gì cả, chỉ một cái gật đầu là đủ. Và rồi, họ hòa vào nhau như sóng cuộn vào bờ, như hai nửa tâm hồn tìm lại được sự trọn vẹn.


Căn phòng ấm áp trong khu biệt thự giữa hòn đảo nhiệt đới chứng kiến khoảnh khắc hai trái tim giao hòa, những yêu thương trọn vẹn bung nở trong từng cái ôm, từng nụ hôn ngọt ngào.


Đêm ấy, họ không cần lời hứa, chỉ cần một ánh nhìn đã đủ để hiểu rằng: từ nay về sau, họ sẽ cùng nhau đi đến cuối con đường.


Một tuần trăng mật tại Hawaii trôi qua trong những khoảnh khắc ngọt ngào, vui vẻ. Họ cùng nhau ngắm biển, thưởng thức ẩm thực địa phương, rong chơi khắp nơi. Mỗi ngày trôi qua đều như một chương truyện mới, chứa đầy tiếng cười và yêu thương.


Dù ban ngày rong ruổi khắp nơi, nhưng mỗi khi hoàng hôn buông xuống, Diệp Ảnh Quân lại siết nhẹ tay cô, như muốn nhắc nhở cô rằng: "Anh vẫn luôn ở đây, và sẽ không bao giờ buông tay."


Cuối cùng, tuần trăng mật cũng khép lại, đánh dấu sự bắt đầu của một hành trình mới — một cuộc sống gia đình trọn vẹn, yêu thương và ấm áp, nơi cả bốn người: anh, cô, bé Louis và cả thiên thần nhỏ Helen — mãi mãi là một gia đình hạnh phúc.


[End]

NovelBum, 26/03/2025 05:59:34

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện