Thời Sâm xoa đầu tôi, giọng điệu đầy ý vị:
"A Bối à, con đường chúng ta đi... cuối cùng rồi cũng sẽ khác nhau thôi."
Tôi hiểu điều anh ta ám chỉ. Tôi cũng biết rõ, anh ta từng yêu tôi – một cách rất đặc biệt.
Chúng tôi đều xuất thân từ những gia đình quyền thế, đều mạnh mẽ và tự mình tỏa sáng.
Tôi vẫn nhớ những đêm thanh vắng trên bãi cỏ.
Tôi cởi bỏ đôi giày cao gót, nhảy múa dưới ánh trăng.
Còn Thời Sâm, anh ta luôn lặng lẽ nhặt giày giúp tôi.
Trong mắt anh ta, khi ấy – chỉ có tôi là duy nhất.
Trong lễ cưới xa hoa năm đó, anh ta đã thề sẽ mãi yêu tôi.
Nhưng điều anh ta chưa từng hứa, chính là sẽ chỉ yêu mình tôi.
Tiết Lang là một người cẩn thận, sống có nguyên tắc và kỷ luật.
Có một lần, tôi nhận ra cậu ấy đã âm thầm yêu tôi từ lâu, dù tôi chưa từng để ý.
Mỗi khi chúng tôi nói chuyện, đôi tai cậu đều ửng đỏ.
Tôi không kìm được nụ cười, bèn hỏi cậu:
"Cậu có muốn nghe tôi chơi đàn piano không?"
Hôm đó, hoa đào nở rộ khắp nơi.
Con đường rợp bóng cây, đông đúc người qua lại.
Tôi và Tiết Lang cùng bước đi trên con đường dài ấy.
Bên tai là tiếng động cơ tàu lửa vang ầm ầm.
Ánh tà dương phủ xuống, làm hồng đôi má rực rỡ của cậu.
Cậu nhẹ nhàng chạm vào tay tôi. Có lẽ, cậu sợ tiếng tàu làm tôi giật mình, nên mới vươn tay che tai tôi lại.
Ngón tay cậu ấm áp.
Ngay lúc ấy, Tiết Lang khẽ mở miệng nói gì đó.
Tôi hỏi lại: "Cậu vừa nói gì?"
Nhưng cậu chỉ lặng im, không trả lời.
Tôi trở lại biệt thự, ngồi trong xe mà bỗng dưng mỉm cười.
Không lâu sau khi quen Tiết Lang, tôi đã bí mật học ngôn ngữ ký hiệu và cách đọc khẩu hình.
Nếu tôi không nhìn nhầm, thì câu nói khi ấy của cậu hẳn là:
"Tôi thích cô."
Tình cảm của chàng trai ấy, vừa thuần khiết, vừa chất chứa sự tự ti.
Bởi vì cậu ấy còn không biết rằng... tôi đã có chồng.
Tiết Lang, chàng trai sáng ngời như ánh trăng.
Làm sao cậu có thể hiểu được những trò hề đầy giả dối trong thế giới của các gia tộc danh giá này?
Có một khoảng thời gian khá dài, khi biết tôi mắc chứng mất ngủ,
Tiết Lang thường bắt xe đến biệt thự, chỉ để kể chuyện cổ tích cho tôi nghe.
Chúng tôi chưa từng vượt qua bất kỳ ranh giới nào.
Đôi khi, tôi còn vô tình để lại những dấu vết về sự tồn tại của Thời Sâm trong căn nhà này.
Thật kỳ lạ, dấu ấn của anh ta chẳng rõ ràng lắm.
Có lẽ vì anh ta quá bận rộn với cuộc sống bên ngoài, còn tôi thì chẳng buồn để tâm đến sự vắng mặt của anh ta nữa.
Sự xa cách... cứ thế ngày một lớn dần.
Hôm nay, Tiết Lang lại đến để kể chuyện cổ tích cho tôi.
Như mọi khi.
Từ nhỏ, tôi đã được bảo mẫu chăm sóc.
Bố mẹ yêu thương tôi, nhưng tình cảm không quá sâu đậm.
Bạn bè ở trường quốc tế, mới tám tuổi đã bắt đầu theo đuổi sự hư vinh.
Chúng tôi trưởng thành quá sớm, chẳng có cơ hội để được nghe một câu chuyện cổ tích trọn vẹn.
Tôi khẽ chớp mắt, hỏi Tiết Lang:
"Thợ săn được giao nhiệm vụ Gi*t Công chúa Bạch Tuyết, nhưng cuối cùng lại tha cho cô ấy.
Vậy, Công chúa Bạch Tuyết có tha thứ cho thợ săn không?"
Cậu không bất ngờ trước câu hỏi của tôi, vì ngày nào tôi cũng đưa ra những câu hỏi kỳ lạ như thế.
Sau một hồi suy nghĩ, cậu đáp:
"Có."
Tôi hỏi lại:
"Tại sao?"
"Nếu tôi là Công chúa Bạch Tuyết, tôi sẽ không tha thứ. Ai muốn Gi*t tôi, thì nên xuống địa ngục, không bao giờ được nhìn thấy ánh mặt trời nữa."
Tiết Lang lặng yên trong giây lát, sau đó nhẹ nhàng nói:
"Nhưng dù sao, người đó đã biết quay đầu, chẳng lẽ điều đó không đáng được tha thứ sao?"
Cậu đứng cách tôi chưa đầy một mét.
Tôi không biết mình đã nghĩ gì trong khoảnh khắc ấy.
Từ khi sinh ra, tôi chưa bao giờ thật sự quan tâm đến tiền bạc hay vật chất.
Những người xung quanh tôi luôn có cuộc sống riêng của họ.
Có những người sống hết mình cho những cuộc vui, chẳng màng đạo lý.
Thậm chí, họ còn làm những điều điên rồ chỉ để tìm kiếm sự H**g phấn.
Tôi đã chứng kiến quá nhiều, dần dà cũng trở thành thói quen.
Tôi bất chợt đứng dậy, nghiêng đầu và hôn nhẹ lên gò má của Tiết Lang.
Làn da trắng ngần của cậu đỏ ửng.
Đôi mắt ánh lên sự dịu dàng và bất ngờ.
Cậu chớp mắt, ngập ngừng gọi tên tôi:
"Lận... Lận Châu."
Một luồng cảm xúc ấm áp lan tỏa trong long ng** tôi.
"Tiết Lang, cậu thích tôi, đúng không?"
Cả chiếc cổ của cậu cũng đỏ bừng, như một sự thừa nhận không lời.
Tôi không ngờ rằng Thời Sâm lại về nhà sớm như vậy.
Lúc đó, tôi đang mặc một chiếc áo len rộng, ngồi đọc sách dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Anh ta nhìn xung quanh một lượt, chắc chắn không có ai rồi mới yên tâm bước đến bên cạnh tôi.
Tháo đồng hồ khỏi cổ tay, anh ta cất giọng dịu dàng:
"A Bối, anh xin lỗi vì đã không nói thật với em. Hôm nay anh đi cùng Hạ Minh."
Hạ Minh – chồng của Chu Minh Mị, một người mà tôi chưa từng có thiện cảm.
Ngày xưa, Chu Minh Mị từng có một mối tình sâu đậm.
Nhưng trong thế giới của những cuộc hôn nhân thương mại, tình yêu chẳng có giá trị gì.
Hạ Minh đã ra tay với người đàn ông ấy, khiến anh ta phải tha hương nơi đất khách quê người.
Khi rời đi, người đó vẫn dặn dò Hạ Minh:
"Hãy đối xử tốt với Chu Minh Mị. Cô ấy là người con gái tốt nhất trên đời này, xứng đáng được yêu thương và bảo vệ."
Người ấy chưa từng trách móc Chu Minh Mị, cũng chưa bao giờ oán hận Hạ Minh.
Anh ta chỉ lặng lẽ mang theo một cuốn sách mà Chu Minh Mị từng tặng, như một kỷ niệm cuối cùng.
Sau này, cuộc sống của Chu Minh Mị không mấy tốt đẹp.
Hạ Minh là một kẻ kiêu ngạo và khó thuần phục.
Sau khi kết hôn, trừ những lúc cần diễn trước công chúng, anh ta hầu như chẳng buồn để ý đến Chu Minh Mị.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.