Tôi khẽ nhíu mày.
“Thực ra là gì?”
R: “Không, không có gì đâu.”
R: “À, chị còn muốn nhận túi không? Để em mang đến cho chị nhé. Chị gái, em phải vất vả lắm mới giành được đấy.”
Mặc dù tôi vẫn chưa rõ người này có ý định gì, nhưng…
Tôi mở hình ảnh R gửi.
Túi mới của hãng này đúng là rất khó mua, có tiền mà không có quan hệ thì cũng chưa chắc mua được.
Tôi vốn không phải kiểu người chịu thiệt. Có món hời đưa đến tận tay mà không nhận thì đúng là phí, huống chi món hời này lại do chính bạn thân của Từ Trạch Châu mang tới.
Tôi nhấn vài cái trên điện thoại.
“Được thôi, tôi sẽ gửi địa chỉ. Còn túi thì cứ đưa cho quản gia ngoài cổng là được.”
R: “Được! Cảm ơn chị!”
R: “Chị ơi, để em giới thiệu chính thức nhé, em tên là Phí Dực.”
Tôi chẳng quan tâm người này tên gì.
Tôi lăn người qua một bên trên ghế sofa, sao chép cái tên “Phí Dực” và dán vào phần ghi chú.
Nửa tiếng sau, quản gia quả nhiên mang vào một chiếc túi mới: “Thưa cô, có một quý ông đưa cái này đến.”
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc túi, nhận lấy rồi bắt đầu ngắm nghía.
Thấy tôi không nói gì, quản gia dè dặt lên tiếng nhắc nhở: “Thưa cô, vị quý ông đó vẫn đang đứng ngoài cổng.”
Tôi ngẩng đầu, hơi khó hiểu: “Liên quan gì đến tôi? Tôi đâu có bảo cậu ta đứng đó.”
Quản gia: “Vị quý ông đó nói muốn gặp cô.”
“Tôi không gặp,” tôi mở khóa kéo chiếc túi mới, “trừ khi cậu ta đến xin làm vệ sĩ cho gia đình.”
Không ngạc nhiên khi túi này nặng như vậy. Tôi nhìn vào bên trong, thấy đầy ắp những món đồ ăn vặt đủ loại, lật qua lật lại đều là những thứ tôi thích ăn.
Người này hiểu rõ sở thích của tôi như thế, chắc chắn không phải người đơn giản.
Hôm sau, đồng nghiệp như thường lệ lại tiến đến hỏi han về chi tiết cuộc hẹn giữa tôi và Từ Trạch Châu.
Tôi thẳng thắn đáp: “Tớ chia tay với anh ta rồi, đừng nhắc nữa.”
Đồng nghiệp sững người: “Sao lại vậy? Hôm qua chẳng phải hai người vẫn còn tốt mà?”
Thấy cô ấy tỏ ra tò mò, tôi chỉ tóm tắt ngắn gọn mọi chuyện.
Đồng nghiệp đưa tay che miệng: “Trời ơi, không ngờ anh ta lại là kiểu người như thế.”
Tôi chỉ khẽ gật đầu.
Chẳng bao lâu sau, cô ấy lại tất tả chạy đến: “Cậu nghe chưa, hôm nay có một CTO mới sẽ đến nhận việc. Nghe nói sếp đã chi rất nhiều tiền để mời cậu ấy từ công ty khác về. Cậu ấy mới chỉ 19 tuổi thôi, lúc học còn nhảy mấy lớp liền. Thật sự rất giỏi!”
Tôi chỉ nghe qua loa, cũng không để tâm.
Dù sao tôi cũng chỉ làm việc kiểu cầm chừng mỗi ngày, CTO hay CEO mới đến cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi.
Thay vì quan tâm chuyện đó, tôi còn đang bận suy nghĩ xem phải tìm một anh chàng chất lượng ở đâu.
Cho đến khi CTO mới xuất hiện trước mặt tôi.
Cao ráo, chân dài, vai rộng, eo thon, tóc gọn gàng, đôi mắt đào hoa—trông chẳng khác nào một nam sinh đại học trẻ trung và thu hút.
Khoan đã, bây giờ dân công nghệ cao đều trông như vậy sao? Xin lỗi, tôi vẫn giữ ấn tượng rằng họ toàn là người hói đầu và bụng bia.
Đúng là tôi lạc hậu thật.
Nếu sớm gặp được một "cực phẩm" như thế này, tôi đã chẳng tốn thời gian với Từ Trạch Châu lâu đến thế.
Nhân lúc không ai chú ý, tôi chống cằm, thản nhiên dán mắt vào vị CTO mới.
Trai đẹp mà, không ngắm thì phí.
Vị CTO trông rất thân thiện, vui vẻ chào hỏi mọi người, thỉnh thoảng còn cúi người lịch sự, hoàn toàn không tỏ ra kiêu ngạo chút nào.
Càng giống một nam sinh đại học hơn.
Không biết có phải tôi nghĩ nhiều không, nhưng tôi cứ cảm thấy ánh mắt vị CTO này luôn dừng lại phía mình.
Nghĩ vậy, tôi liền tự nhắc bản thân đừng quá tự luyến.
Vị CTO mới bắt đầu tự giới thiệu: “Chào mọi người, tôi tên là Phí Dực. Mong rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Tên này nghe quen thật… mình đã nghe ở đâu rồi nhỉ?
Chưa kịp nhớ ra, sếp đã đưa CTO mới lên văn phòng tầng trên.
Cũng đúng thôi, chức vụ như CTO sao có thể ở lại lâu ở khu làm việc của nhân viên bình thường như chúng tôi.
Đâu phải con khỉ trong sở thú để người ta ngắm.
Khi bóng dáng của "nam sinh đại học" — à không, CTO — dần khuất, tôi mới tiếc nuối thu ánh mắt lại.
Đúng lúc đó, tôi bắt gặp ánh mắt tò mò của đồng nghiệp: “Ánh mắt cậu nhìn gì mà thèm thuồng thế?”
Tôi thản nhiên đáp: “Đó là cực phẩm đấy.”
Đồng nghiệp: “Cậu mới chia tay hôm qua mà, đúng không?”
“Ừ.” Tôi chẳng thấy có gì phải áy náy.
“Giỏi thật đấy.” Đồng nghiệp vỗ tay tán thưởng, “Đúng là tấm gương cho phái nữ. Phụ nữ là phải thế.”
“Tớ cảm ơn.”
Chỉ tiếc là vị CTO này chỉ có thể ngắm được một lần. Dù sao thì những người giữ vai trò trụ cột trong công ty đều rất bận, một ngày chưa chắc đã thấy mặt.
Trừ khi canh giờ chờ.
Nhưng tôi thì chưa rảnh đến mức đó.
Không ngờ, ngay sau khi tan làm hôm đó, vị CTO mà tôi nghĩ là khó gặp lại xuất hiện ngay trước mặt một cách dễ dàng.
“Trùng hợp quá, chị cũng đi thang máy này à?”
Tôi gật đầu trước, rồi mới nói: “Đây là thang máy dành cho nhân viên.”
“Vậy à?” CTO trông còn ngạc nhiên hơn, “Xem ra tôi đi nhầm rồi.”
Cửa thang máy vẫn chưa đóng. CTO đúng là đi nhầm thật, nhưng lại không có ý định bước ra.
Tôi suy nghĩ một chút, rồi chủ động bấm nút đóng cửa.
CTO này có vẻ hơi ngố, nhưng với gương mặt đẹp như thế, cái nhược điểm nhỏ này lại khiến người ta cảm thấy đáng yêu.
Người CTO từng tự tin và nhiệt tình trong phòng họp giờ lại có vẻ hơi lúng túng, không dám thể hiện nhiều.
Khi thang máy đi xuống, tôi thấy khuôn mặt cậu ấy càng lúc càng đỏ, rồi ngập ngừng hỏi:
“Làm việc ở đây thấy thế nào?”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.