Lâm Thời Thời từng là cô gái sinh ra trong nhung lụa, được gia đình yêu thương, học trường tốt, có người yêu hoàn hảo và tương lai đầy hứa hẹn. Nhưng biến cố ập đến khi cha cô – một doanh nhân thành đạt – bị lừa trong một vụ đầu tư đa cấp và sau đó tự tử. Mẹ cô đổ bệnh, anh trai bỏ học để gánh nợ. Thời Thời một mình sang nước ngoài du học, mang theo tất cả niềm tin còn sót lại.
Từ một tiểu thư sống trong biệt thự, Thời Thời trở thành sinh viên nghèo, đi giao đồ ăn, nhặt bánh mì trong thùng rác, sống lay lắt từng ngày. Khi cô tưởng mình đã chạm đáy cuộc đời, người yêu cũ Lục Khuê Chi – người từng hứa hẹn, từng nắm tay cô ngày còn trẻ – lại chỉ còn nhìn cô bằng ánh mắt thương hại, đứng phía sau là người con gái khác chiếm lấy mọi thứ từng thuộc về cô.
Tưởng rằng đời chỉ còn là đắng cay, cô lại gặp lại Hàn Chính – người từng là vị hôn phu do hai gia đình sắp đặt. Cô nghĩ anh đã quên mình, nhưng thật ra… anh vẫn luôn ở đó. Anh là người đã âm thầm chi trả học phí cho cô, tìm việc giúp cô, đứng sau mọi sự giúp đỡ không tên trong suốt những năm cô gục ngã mà không hề hay biết.
Giữa lúc cô không còn gì trong tay, anh đưa ra lời cầu hôn. Hai người kết hôn trong một buổi chiều bình lặng, không hoa tươi, không váy cưới lộng lẫy. Nhưng là một khởi đầu trọn vẹn.
Dù vậy, tình yêu không phải là phép màu làm tan biến mọi nỗi đau. Hai người vẫn phải học cách yêu lại, học cách ở bên nhau, học cách tin tưởng sau tất cả những đổ vỡ từng có. Đã có hiểu lầm, đã có chiến tranh lạnh, đã có những lần muốn buông tay. Nhưng cuối cùng, họ vẫn chọn nhau.
Bởi sau tất cả…
Khi em gục ngã, anh vẫn ở lại.
"Giữa Lúc Em Gục Ngã, Anh Vẫn Ở Đây" không phải là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào. Nó không đi theo mô-típ tổng tài – lọ lem, không có quá nhiều cao trào hay cú twist giật gân. Nhưng câu chuyện này mang theo thứ cảm xúc âm ỉ mà sâu lắng – thứ cảm xúc khiến ta nghẹn nơi long ng** khi đọc đến những dòng cuối.
Lâm Thời Thời là đại diện cho rất nhiều người trong chúng ta – từng có ước mơ, từng nghĩ rằng cuộc sống là một đường thẳng đi lên, cho đến khi mọi thứ sụp đổ. Có những người khi đứng trên đỉnh cao thì xung quanh luôn là những lời tán dương, những cái vỗ vai động viên. Nhưng khi rơi xuống tận đáy, người ta mới biết, ai thật lòng với mình, ai chọn ở lại khi mình không còn gì.
Hàn Chính – không phải kiểu nam chính lạnh lùng bá đạo thường thấy. Anh im lặng, dịu dàng, nhưng mạnh mẽ ở chỗ: anh yêu cô bằng hành động. Anh không đến khi cô còn đứng trên sân khấu, mà bước ra khi cô thất thần, tay cầm túi đồ ăn đứng trước căn hộ từng là nhà. Không hỏi han nhiều, không trách cứ, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh.
Trong truyện, có một chi tiết rất đắt: khi Hàn Chính bật dậy trong đêm, gọi cho bạn mình lúc 3 giờ sáng, chỉ để hỏi: "Cậu nói xem, vợ tôi… có yêu tôi không?"
Làm gì có người đàn ông yêu mà lại bình thản được. Làm gì có ai không từng yếu lòng, chỉ là họ không nói ra.
Có lẽ, điều khiến "Giữa Lúc Em Gục Ngã, Anh Vẫn Ở Đây" trở nên đặc biệt, chính là ở sự thật: tình yêu đẹp nhất, không phải khi người ta đến đúng lúc mình rực rỡ, mà là khi họ không rời đi dù mình đã mất tất cả.
Nếu bạn đã đọc đến đây – cảm ơn vì đã dành thời gian đi hết hành trình cảm xúc cùng Thời Thời và Hàn Chính.
Có thể bạn đang giống cô ấy – từng mất phương hướng, từng sống trong những ngày lạnh đến tê lòng, từng cảm thấy cả thế giới quay lưng lại.
Hay có thể… bạn là một Hàn Chính – vẫn đang âm thầm đứng sau một người mà bạn yêu, không cầu hồi đáp, chỉ mong người ấy sống tốt.
Dù bạn là ai, hãy nhớ:
💬 "Chúng ta đều xứng đáng được yêu thương, và xứng đáng có người chọn mình ngay cả khi mình chẳng còn gì."
🌟 Nếu bạn yêu thích câu chuyện này, hãy để lại bình luận chia sẻ cảm xúc của bạn bên dưới.
👉 Và nếu bạn đang lạc lối… mong bạn cũng sẽ gặp được "một Hàn Chính" của riêng mình.
Cảm ơn bạn đã đọc hết truyện. Hẹn gặp lại bạn trong những hành trình tiếp theo. 💙
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.