Chương 05

Đẻ Thuê Cho Tổng Giám Đốc

NovelBum Biên Dịch Và Cải Biên 12/04/2025 17:22:46

Nói chuyện với Khắc Minh xong, Lam Lam đặt điện thoại xuống. Hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Dù sao anh cũng đã đồng ý để cô được ở lại chăm sóc cho hai đứa nhỏ khi chúng mới chào đời.


Khắc Minh đã xem ngày lành tháng tốt để đưa cặp long phụng chào đời.


Theo kết quả siêu âm, hôm nay thai nhi đã được chín tháng lẻ hai ngày. Dù là con so thì thường phải đủ chín tháng mười ngày, nhưng do sức khỏe thai nhi rất tốt, lại đúng ngày đẹp nên các bác sĩ quyết định tiến hành ca mổ.


Sáng hôm ấy, Lam Lam ngồi phơi nắng ngoài vườn hoa. Từ xa, chiếc trực thăng dần hiện ra, rồi hạ cánh an toàn trong sân biệt thự. Người đàn ông đeo mặt nạ bước xuống trước, theo sau là một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng.


Lam Lam đứng lên, từng bước nặng nề quay về phía biệt thự. Nhìn thấy cô, Khắc Minh vội vàng chạy tới đỡ. Hai vị bác sĩ đã được thông báo trước nên mọi thiết bị đã sẵn sàng.


Buổi sáng, cô đã phải nhịn ăn để chuẩn bị cho ca phẫu thuật. Vì tâm lý đã được chuẩn bị từ lâu, nên cô không tỏ ra sợ hãi hay lo lắng.


Bác sĩ hỏi:
"Cô Lam Lam, cô muốn gây tê hay gây mê?"
"Tôi muốn gây tê. Tôi muốn nghe tiếng khóc chào đời của hai đứa nhỏ."
"Vậy thì được. Cô có chắc chắn mình đang ổn chứ?"
"Tôi rất ổn. Tôi đã chuẩn bị tinh thần từ lúc thai mới được hai tháng."
"Vậy sao?"
"Tôi biết mình không thể ở bên con lâu dài, không thể chăm sóc chúng khôn lớn. Thứ duy nhất tôi có thể làm là chăm sóc thai kỳ thật tốt, để các con được khỏe mạnh từ trong bụng mẹ."


Lúc này Khắc Minh phải ở bên ngoài theo yêu cầu của bác sĩ, nên không thể nghe được những lời tâm sự đầy tình mẫu tử ấy. Hai nữ bác sĩ đã chăm sóc cô suốt thời gian ở đảo, sau khi nghe gì Thẩm kể về hoàn cảnh của cô, đều dành rất nhiều tình cảm. Những lời chân thành của cô khiến họ không cầm được nước mắt.


Bác sĩ tiêm thuốc gây tê vào cột sống. Mười phút sau, phần Thân d** cô tê hoàn toàn. Một vị giáo sư bắt đầu thực hiện ca mổ, trong khi một bác sĩ khác đứng bên cạnh trò chuyện với cô để giúp cô phân tán sự lo lắng.


Lam Lam khẽ lắc đầu, nói dứt khoát:
"Bác sĩ, tôi không muốn trò chuyện. Tôi muốn nghe thời khắc các con cất tiếng khóc chào đời."
"Vậy cô chắc chắn vẫn ổn chứ?"
"Tôi ổn."


Cô lặng im, lắng nghe từng chuyển động nhỏ trong thời khắc thiêng liêng nhất đời mình.


Rồi tiếng khóc đầu tiên cất lên:
"Oa... oa..."
"Tiểu thiếu gia chào đời rồi!" — giọng bác sĩ vang lên, đầy vui mừng.


Hai mắt Lam Lam ngấn lệ. Vài phút sau, tiếng khóc thứ hai tiếp nối:
"Oa... oa..."
"Là tiểu thư đấy!"


Hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi trên gối.


Ở bên ngoài, Khắc Minh nghe thấy tiếng khóc của trẻ nhỏ, trong lòng nôn nóng không chịu được. Bất chấp lời căn dặn, anh tự ý đẩy cửa bước vào phòng sinh.


Anh đi nhanh đến bên hai chiếc long ấp, nơi hai bé đang được chăm sóc. Nhìn hình hài nhỏ xíu, đỏ hồng, anh cong môi nở nụ cười hạnh phúc.


Anh cứ ngồi im ngắm nhìn hai thiên thần bé bỏng mà quên cả thời gian.


Cho đến khi bác sĩ hoàn tất việc khâu vết mổ và đưa Lam Lam về phòng nghỉ, Khắc Minh vẫn chưa rời mắt khỏi hai con.


Một bác sĩ tiến đến gần anh, nhẹ giọng nói:
"Thiếu gia, cô Lam Lam đã được đưa về phòng nghỉ. Tiểu thiếu gia và tiểu thư sẽ sớm được đưa về phòng của mẹ."
"Ồ... Vậy chỉ cần ủ ấm một lát thôi sao?"
"Dạ vâng. Hai bé có sức khỏe tốt, nên chỉ cần ủ ấm một thời gian ngắn là đủ. Sau đó sẽ được đưa về để 乃ú sữa non. Sữa đầu rất giàu kháng thể, cực kỳ quan trọng cho sức đề kháng và sự phát triển sau này của trẻ."
"À..."


Bác sĩ tính toán thời gian ủ ấm trong long ấp của hai đứa trẻ đã đủ, nên cho chuyển hai bé về phòng nghỉ của Lam Lam.


Vị giáo sư nói với Khắc Minh:
"Cô Lam Lam đã chuẩn bị tinh thần từ trước nên ca phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi. Thai nhi phát triển khỏe mạnh nhờ chế độ ăn uống đầy đủ trong suốt thai kỳ, nên không có gì đáng lo ngại."
"Cảm ơn giáo sư đã dành thời gian ra đảo giúp đỡ."
"Không có gì. Trên đảo đã có hai bác sĩ thường trực, nên ngày mai tôi có thể trở về thành phố. Khi nào cần, thiếu gia cứ cho người đến đón, tôi sẽ sắp xếp quay lại ngay."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ rất nhiều."


Lúc này, thuốc tê của Lam Lam đã hết tác dụng, cơn đau từ vết mổ bắt đầu dồn dập kéo đến. Dù đau đớn, cô vẫn cố gắng nghiêng người để cho con 乃ú.


Khắc Minh ngồi một bên, nhìn con mở cái miệng nhỏ bé, cố gắng ʍúŧ lấy từng giọt sữa đầu tiên. Trong lòng anh dâng lên cảm xúc khó tả — có lẽ là sự rối bời giữa niềm vui và điều gì đó sâu kín hơn. Anh quyết định sẽ ở lại chăm sóc hai thiên thần nhỏ thêm một thời gian nữa, nên tạm thời giao công việc lại cho phó tổng.


Ba ngày sau, Lam Lam đã có thể tự ngồi dậy và tập đi lại nhẹ nhàng. Hai đứa nhỏ mỗi ngày một cứng cáp hơn, làn da hồng hào căng mịn.


Một tuần sau, Khắc Minh phải rời đảo về lại thành phố vì công việc chồng chất. Anh nói với cô trước khi đi:
"Ngày mai tôi về thành phố. Khi nào rảnh, tôi sẽ quay lại thăm ba mẹ con em."


Chiếc trực thăng từ từ cất cánh. Lam Lam đứng bên khung cửa sổ, lặng lẽ nhìn bóng máy bay nhỏ dần rồi mất hút trên bầu trời.


Cô quay về bên hai chiếc nôi, ngồi lặng ngắm nhìn con. Cô sẽ trân quý từng khoảnh khắc ngọt ngào này và giữ nó trong tim, bởi vì không biết người đàn ông kia sẽ tách rời ba mẹ con cô bất cứ lúc nào. Nghĩ đến ngày phải chia ly, nước mắt cô lại tuôn rơi không thể kìm nén.


Về đến thành phố, Khắc Minh gọi trợ lý đặc biệt đến và dặn dò:
"Cậu hãy đi làm khai sinh cho hai đứa nhỏ giúp tôi."
"Vâng ạ. Vậy tên tiểu thiếu gia và tiểu thư là gì?"
"Tiểu thiếu gia đặt tên là Lữ Khắc An. Tiểu thư là Lữ Chiêu Dương."
"Vâng... Còn phần khai tên mẹ thì sao, thưa thiếu gia?"
"Hãy khai là mẹ đã qua đời."
"Dạ..."
"Chỉ có cậu và gì Thẩm biết mẹ của hai đứa nhỏ là ai. Nếu hai người không nói, sẽ không ai biết."
"Dạ, tôi hiểu."
"Cậu hãy đến Cao Hùng, xây một ngôi mộ giả. Sau này nếu ai hỏi, hãy nói rằng cô ấy là một cô gái mồ côi. Tôi đã đem lòng yêu, nhưng do hoàn cảnh không môn đăng hộ đối, cô ấy không dám đến bên tôi. Khi sinh con, cô ấy bị băng huyết và qua đời. Như vậy, sau này tôi dễ bề giải thích với hai đứa trẻ."
"Dạ, thưa thiếu gia. Vậy còn cô Lam Lam thì xử lý thế nào ạ?"
"Tôi không muốn người đã sinh cho tôi hai đứa con phải sống khổ sở. Tôi sẽ đưa cho cô ấy một tấm séc đủ để sống sung túc cả đời. Cậu hãy xóa bỏ mọi thông tin liên quan đến cô ấy giúp tôi."
"Nhưng hiện tại cô ấy vẫn đang ở trên đảo."
"Ở trên đảo cũng không ảnh hưởng gì. Miễn là giấy tờ không có thông tin của cô ấy là được. Khi hai đứa nhỏ cai sữa, tôi sẽ đưa chúng về, còn cô ấy sẽ được đưa về Đài Nam. Thế là xong."
"Dạ, tôi sẽ làm ngay."

NovelBum, 12/04/2025 17:22:46

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện