Nhưng cô không đáp, cũng không hề để ý đến sự hiện diện của anh. Hai tay vẫn ôm chặt bụng, thân thể nhỏ bé run rẩy không ngừng, khiến lòng anh nhói đau.
Anh khẽ bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng nói: “Mãn Mãn… anh xin lỗi. Anh sẽ không làm tổn thương con của chúng ta nữa đâu.”
Vừa nói, anh vừa đưa tay ra, muốn ôm cô vào lòng. Nhưng sự sợ hãi đã khắc sâu vào tâm trí cô. Trong mắt cô lúc này, anh là một người tàn nhẫn, đáng sợ, khiến cô lập tức hất tay anh ra theo phản xạ.
Anh sững người, nhưng không còn nổi giận. Giọng anh càng trở nên nhẹ nhàng:
“Mãn Mãn… anh sai rồi. Cho anh ôm em một lần, có được không?”
Sự kiêu ngạo ngày thường giờ đây đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt đau thương, đầy hối hận.
Trong lòng anh lúc này ngập tràn cảm giác tội lỗi. Anh hiểu, chính mình đã sai. Vì ghen tuông và ích kỷ, anh chưa từng tin cô.
Nhưng liệu một trái tim từng bị tổn thương, từng bị giày xéo đến mức vỡ tan, có thể lành lại không?
Cô đã chịu đựng quá nhiều. Dù luôn mỉm cười với người khác, nhưng đâu ai biết sau nụ cười đó là những vết thương sâu hoắm, chẳng thể nào chữa lành.
Không ai từng thấy dáng vẻ cô khổ sở trong đêm tối… Khóc đến không thành tiếng, run rẩy đến nghẹt thở… Không ai biết cô từng mất ngủ giữa đêm, ngồi lặng lẽ hàng giờ, bất lực và đau đớn đến thế nào.
Cô không đáp lại, cũng không để anh chạm vào. Mỗi lần anh cố gắng đến gần, cô lại lạnh lùng đẩy ra, chỉ vì sợ anh sẽ làm hại đến đứa bé.
Anh vẫn kiên trì, không chịu bỏ cuộc. Vẫn dịu dàng, hy vọng cô có thể mở lòng tiếp nhận anh.
“Anh đưa em ra ngoài nhé? Ở đây không tốt cho con của chúng ta… Mãn Mãn, em bị thương rồi.”
Anh đưa tay ra, lần này nhất định phải chạm được vào cô. Bất chấp tất cả, anh ôm chặt cô vào lòng, mặc cho cô hoảng loạn vùng vẫy, thậm chí cắn mạnh vào tay anh.
Anh vẫn giữ chặt cô trong vòng tay, cắn răng chịu đựng cơn đau, giọng nói vẫn dịu dàng, ấm áp:
“Cứ cắn đi, nếu điều đó có thể làm vơi bớt những tổn thương mà anh đã gây ra cho em… Anh xin lỗi, Mãn Mãn… cho anh một cơ hội, được không?”
Bỗng cô buông anh ra, bật khóc như một đứa trẻ.
Trái tim anh như thắt lại. Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, khẽ nói:
“Đừng khóc nữa… Mãn Mãn…”
Lời muốn nói ra, nhưng rồi lại nghẹn lại trong lòng. Anh chỉ có thể thầm thĩ trong tim: Em khóc, anh đau lắm…
Ánh mắt anh đầy yêu thương, nhìn gương mặt lấm lem của người con gái đang run rẩy trước mặt. Cô bỗng gục đầu vào ng** anh, thiếp đi vì kiệt sức. Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, đặt tay lên bụng cô, thì thầm như trò chuyện với chính mình:
“Là con của chúng ta, Mãn Mãn… Anh hứa sẽ chăm sóc em, không để em bị tổn thương thêm nữa… Anh sẽ làm mọi thứ để bù đắp lại những sai lầm đã gây ra… Có lẽ anh đã yêu em mất rồi, Mãn Mãn à…”
Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ.
Nhưng tất cả những lời đó đều bị Tô Nhạc – người đang đứng ngoài cửa – nghe rõ từng chữ. Ánh mắt ả trở nên lạnh lẽo, tàn độc. Nghiến răng ken két, hai tay siết chặt đến bật máu. Trong lòng đầy căm hận, ả gằn từng chữ:
Mẹ kiếp… con tiện nhân đó lại mang thai! Nếu không phải vì hai con ranh ngáng đường, hôm nay nó đã phải chết. Không thể chần chừ thêm được nữa, nhất định phải ςướק được Cố Minh Thiên. Kế hoạch lần này… nhất định phải thành công.
Tại một quán cà phê sang trọng.
Một người phụ nữ giận dữ đứng bật dậy, hai tay đập mạnh xuống bàn, giọng nói đầy căm phẫn như muốn mắng thẳng vào mặt người đối diện:
“Nếu năm đó ông để mặc nó chết, thì tôi đã không phải tốn công đến mức này! Tự mình chuốc lấy phiền phức. Nếu tôi không có được Cố Minh Thiên, thì ông cũng đừng mong chạm đến tài sản nhà họ Tô!”
Người đàn ông ngồi đối diện không hề nao núng. Ông ta khẽ nhếch môi cười, tay cầm ly nước đặt nhẹ xuống bàn, bình thản nói:
“Trời biết, đất biết, trong lòng chỉ có ta và ngươi biết. Những kẻ biết sự thật… đều chết cả rồi. Ngươi sợ gì? Không phải chính ngươi đã từng ra tay hãm hại chị gái mình sao?”
“Câm miệng lại cho tôi!”
Tô Nhạc trừng mắt, ánh nhìn hung dữ như một con thú hoang sắp lao đến xé xác đối phương. Ả tiếp tục gay gắt:
“Tôi không cần biết ông làm gì. Nhưng nhất định phải khiến con tiện nhân đó biến mất, cùng với cái thai hoang kia!”
Đôi mắt ả ngập tràn sát khí, ánh nhìn như dao, sắc lạnh, tàn độc đến đáng sợ.
Người đàn ông – ông Tư – bật cười, giọng điệu tràn đầy mỉa mai:
“Được rồi. Ngươi không cần lo nữa, ta đã chuẩn bị kế hoạch tiếp theo. Đảm bảo ngươi sẽ hài lòng. Cứ yên tâm mà tận hưởng tình yêu mù quáng của mình. Mọi thứ còn lại… để ta lo.”
“Hừ! Tốt nhất là vậy.”
Tối hôm đó.
Cơ thể Mãn Mãn suy kiệt, vẫn ngủ mê man chưa tỉnh lại.
Anh bế cô về phòng của chính mình để chăm sóc, hy vọng được cô tha thứ và chấp nhận.
“Cố… Cố tổng…”
Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên ngoài cửa. Nhiên rụt rè, tay cầm chén thuốc run rẩy, lắp bắp không dám bước vào.
Anh cau mày, giọng khó chịu: “Tôi trông đáng sợ lắm sao? Có chuyện gì?”
Nhiên ấp úng đáp: “Dạ… là thuốc an thai ạ.”
“Đưa đây cho tôi.”
“Nhưng mà…”
Anh liếc mắt lạnh lùng, ánh nhìn thay cho lời cảnh cáo.
Nhiên lập tức giật mình, không dám cãi lại, vội vàng mang thuốc đến.
Anh cầm lấy chén thuốc, giọng lạnh lùng hỏi: “Cô ấy lúc mang thai… thích ăn món gì nhất?”
Nhiên ngớ người vài giây, rồi như sực tỉnh, nhanh chóng trả lời:
“Dạ… là canh câu kỷ tử nấu gà ạ.”
Anh phẩy tay: “Không còn việc gì nữa, ra ngoài đi.”
“V… vâng!”
Nhiên rời đi, nhưng trong lòng vẫn không ngừng bất an, khẽ liếc nhìn trộm Mãn Mãn: Thật không hiểu tại sao Cố tổng lại hỏi như vậy…
Anh đặt chén thuốc xuống bàn, ngồi cạnh giường, nhìn cô bằng ánh mắt đầy trìu mến. Anh khẽ đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại nhưng xanh xao, tiều tụy đến đáng thương của cô.
Anh khẽ nói:
“Mãn Mãn… từ đầu đến cuối, anh chưa bao giờ xem em là thế thân của Tô Sam Sam.”
Gương mặt anh thoáng chút hối hận, ánh mắt dịu dàng, ấm áp. Một người đàn ông từng lạnh lùng, cao ngạo, giờ phút này lại trở nên mềm mỏng đến khó tin.
Anh kéo chăn đắp cẩn thận cho cô, rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Nhưng anh đâu biết rằng, sau khi cánh cửa khép lại, Mãn Mãn đã tỉnh từ lúc nào. Cô từ từ mở mắt, nơi khóe mi rơi xuống một giọt nước mắt đầy thương tổn và trách móc. Người đàn ông ấy… đã gây ra cho cô biết bao nhiêu đau khổ, để lại những vết sẹo không dễ gì chữa lành.
Có lẽ cả đời này, dù anh có làm gì đi nữa, cô cũng không thể tha thứ cho anh.
Khoảng một tiếng sau, cánh cửa lại mở ra. Trên tay Cố Minh Thiên là một chiếc bát còn bốc khói, hương thơm ấm áp lan tỏa khắp phòng.
Anh bước vào, thấy Mãn Mãn đã tỉnh, đang ngồi bất động như một con 乃úp bê trên giường. Anh lập tức vui mừng, bước nhanh về phía cô.
“Mãn Mãn, em tỉnh rồi sao? Cảm thấy thế nào? Có đói không?”
Trước sự quan tâm bất ngờ ấy, cô vẫn chưa thể thích nghi. Cơ thể phản xạ một cách tự nhiên, né tránh khi anh định chạm vào người mình.
Đôi mắt cô sưng đỏ vì đã khóc quá nhiều, ánh nhìn lạc lõng, vô hồn. Cô run rẩy lùi lại, hai tay giơ lên như để phòng vệ, miệng lẩm bẩm không ngừng trong đầu: Tránh ra… Đừng làm hại con tôi…
Thấy cô hoảng loạn đến vậy, lòng anh thắt lại: “Mãn Mãn, là anh đây… Anh không làm hại em đâu. Em bình tĩnh lại đi…”
“Không… Đừng chạm vào tôi… Tôi hận anh!” – những tiếng thét trong lòng cô như lặp đi lặp lại, dày vò tâm trí.
Cô nhìn anh với ánh mắt đầy oán giận, run rẩy lùi lại. Trong lúc hoảng loạn, cô vô tình hất đổ bát canh trên tay anh.
Một tiếng "xoảng" vang lên.
Chiếc bát rơi xuống, vỡ tan tành trên sàn, canh văng vãi khắp nơi. Gương mặt anh thoáng sầm lại khi nhìn cảnh tượng ấy. Bao nhiêu công sức, tình cảm, chính tay anh vào bếp nấu món cô thích… vậy mà giờ đây lại bị cô từ chối không thương tiếc.
Anh siết chặt mày, khó chịu lên tiếng: “Trần Mãn Mãn, em quậy đủ chưa?”
Cơn nóng giận trong anh bùng lên. Anh không màng đến tâm trạng bất ổn của cô, bước nhanh tới, Ϧóþ chặt lấy khuôn mặt cô, ép sát gương mặt mình lại gần, chỉ cách vài phân.
“Trần Mãn Mãn, em có biết bát canh đó là do tôi đích thân nấu không? Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng xuống bếp vì ai… Em là cái gì mà dám từ chối tôi như vậy?”
Ánh mắt anh rực lên vì giận dữ, đăm đăm nhìn người con gái đang run rẩy, nước mắt lã chã tuôn rơi. Cô cố dùng tay gỡ lấy tay anh ra khỏi khuôn mặt mình.
Nhưng anh lại siết chặt hơn, không buông tha. Giọng nói tiếp tục đầy cay nghiệt:
“Chẳng qua chỉ là một người thế thân, đang mang thai đứa con của tôi. Nếu không vì đứa bé, hôm nay tôi đã chôn sống em dưới ba tấc đất rồi. Hiểu chưa?”
Mãn Mãn đau đớn tột cùng. Cô chỉ muốn thoát khỏi người đàn ông tàn nhẫn này. Cô vùng vẫy trong tuyệt vọng, cào cấu tay anh nhưng cũng chẳng thể làm gì được.
Anh nhướng mày, rồi bất ngờ buông tay, đẩy mạnh cô sang một bên. Cơ thể yếu ớt của cô ngã xuống giường.
Cô bậm môi, không muốn khóc thêm nữa. Chống tay gắng gượng ngồi dậy.
“Uống hết đi.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.