Chương 26

Đẻ Thuê Cho Cố Tổng

NovelBum Biên Dịch Và Cải Biên 09/04/2025 15:25:38

Reng reng reng.


Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa anh và bác sĩ Dương.


Vẻ mặt anh lập tức trở nên khó coi khi đầu dây bên kia lên tiếng, dường như có việc gì đó rất quan trọng vừa xảy ra. Không nói thêm lời nào, anh nhanh chóng cúp máy rồi rời khỏi phòng Mãn Mãn.


Cùng lúc đó, Nhiên – cô hầu gái thân thiết của Mãn Mãn – bước vào. Thấy bác sĩ Dương, cô liền hỏi thăm: “Bác sĩ Dương, phu nhân nhà tôi đã đỡ hơn chưa?”


Bác sĩ Dương thở dài ngao ngán: “Khó lắm. Phải trông chờ vào ý chí của phu nhân cô thôi. Cô ấy đã bị ђàภђ ђạ cả thể xác lẫn tinh thần, lại còn đang mang thai nữa.”


“Cái gì? Phu nhân tôi… mang thai rồi sao?” – Vẻ mặt Nhiên hốt hoảng, nhưng ánh mắt cũng ánh lên chút vui mừng, vội hỏi lại cho chắc chắn.


Bác sĩ nhẹ nhàng gật đầu, nhưng sau đó lại trầm giọng nói: “Cái thai mới chỉ được một tuần, cơ thể cô ấy vốn đã yếu do từng bị sảy thai, giờ lại thêm cơn sốt li bì suốt ba ngày… E rằng…”


“E rằng sao?” – Nhiên lo lắng, mong chờ câu trả lời.


Bác sĩ Dương im lặng vài giây, nhìn về phía Mãn Mãn rồi thở dài: “Nếu cô ấy cứ cố chấp muốn sinh đứa bé này… thì có thể sẽ mất mạng.”


“Không thể như vậy được… Bác sĩ Dương, anh giỏi lắm mà! Xin hãy cứu phu nhân tôi.”


Nhiên kích động, bám lấy tay bác sĩ với ánh mắt khẩn cầu. Nhưng đáp lại chỉ là một ánh nhìn đầy bất lực.


“Không phải là tôi không muốn, mà là vì thuốc men không thể cứu được một người đã chết tâm. Cả thể xác lẫn tinh thần đều bị vùi dập như vậy, thì dù có là thần y cũng khó lòng giúp nổi. Chỉ có hy vọng duy nhất là tên đại ác nhân nhà cô chịu thay đổi, biết hối lỗi và bù đắp thì may ra…”


Ánh mắt Nhiên chùng xuống, đầy thất vọng. Cô buông tay khỏi tay bác sĩ, nghẹn ngào: “Phu nhân tôi thật đáng thương…”


Bất chợt, bác sĩ Dương phát hiện Mãn Mãn đã tỉnh lại từ lúc nào. Anh nhanh chóng bước tới: “Cô tỉnh rồi sao? Cảm thấy thế nào?”


Nhiên cũng òa khóc lao tới ôm chặt lấy cô.


Mãn Mãn nhìn hai người, khẽ mỉm cười như thay cho lời cảm ơn, rồi nhẹ lắc đầu ra hiệu rằng cô không sao.


“Phu nhân, người đã ngủ ba ngày rồi đó… Em thật sự rất sợ, sợ người sẽ không tỉnh lại nữa.”


Cô nhìn Nhiên trìu mến, xoa đầu cô như an ủi. Ánh mắt liếc sang chiếc bàn bên cạnh, rồi cô cố vươn tay về phía đó.


“Phu nhân, người muốn viết gì sao?” – Nhiên hỏi.


Mãn Mãn khẽ gật đầu.


Nhiên vội lấy giấy 乃út đưa cho cô. Cô viết gì đó, rồi giơ lên cho bác sĩ Dương xem.


Trên mảnh giấy là dòng chữ: “Xin anh, đừng nói chuyện tôi mang thai cho anh ta biết. Tôi nhất định sẽ sinh đứa bé, cho dù có phải đánh đổi cả mạng sống này.”


Đọc xong, bác sĩ Dương sững người. Nhìn vào ánh mắt kiên định và đau buồn ấy, anh chỉ có thể thở dài, lòng đầy thương cảm.


“Sao cô phải cố chấp như vậy? Nhưng tôi nói trước, cơ thể cô hiện giờ rất yếu. Đứa bé có giữ được hay không là do cô, hãy đừng để bản thân bị kích động nữa, như vậy sẽ dễ sảy thai. Tôi sẽ kê thêm thuốc bổ, và giữ kín chuyện mang thai này.”


Mãn Mãn cúi đầu viết thêm dòng chữ nữa: “Cảm ơn bác sĩ Dương.” – rồi nở một nụ cười chân thành.


“Phu nhân, sao người không nói gì? Người… không thể nói được nữa sao?” – Nhiên hỏi, giọng lạc đi.


Bác sĩ Dương lúc này mới nhận ra, ánh mắt trở nên nghiêm trọng, rồi khẽ gật đầu xác nhận.


Nhiên hoảng hốt: “Bác sĩ Dương, chuyện này là sao?”


“Phu nhân của các cô có thể do chịu cú sốc quá lớn, tinh thần rối loạn dẫn đến mất khả năng nói chuyện tạm thời. Nhưng đừng lo, vẫn có thể hồi phục, chỉ cần cô ấy vượt qua được nỗi sợ và những vết thương tâm lý.”


Nghe đến đây, nước mắt Nhiên lại trào ra. Cô nắm chặt tay Mãn Mãn: “Phu nhân, em nhất định sẽ chăm sóc người và cậu chủ nhỏ thật tốt…”


Mãn Mãn nhìn cô, lòng được an ủi phần nào. Vẫn còn người thật lòng thương cô.


Trong khi đó, Cố Minh Thiên chuẩn bị đi công tác xa một tuần. Lo lắng cho tình hình ở nhà, anh đã gọi Lục Ân – bạn học từ thời cấp ba – đến giúp chăm sóc và báo cáo lại mọi chuyện.


Lục Ân là con trai một thầy phong thủy, nên khá am hiểu về tướng số. Ngay khi gặp Mãn Mãn, anh ngạc nhiên – không chỉ vì cô giống Tô Sam Sam, mà còn vì mệnh của cô vốn đã định: một cuộc đời nhiều đau khổ và yểu mệnh.


“Cô là Trần Mãn Mãn sao?” – anh hỏi.


Cô khẽ gật đầu.


“Tôi là Lục Ân, bạn của Cố Tổng. Anh ấy nhờ tôi đến trông nom cô.”


Mãn Mãn cười khổ, không đáp lời, chỉ quay mặt đi.


Lục Ân nhìn cô, khẽ thở dài: “Số mệnh thật khó tránh… Cô đúng là một người phụ nữ kiên cường.”


Dù không rõ ý nghĩa sau câu nói đó, cô vẫn gật đầu, nở một nụ cười nhẹ.


Còn Tô Nhạc, lợi dụng lúc Cố Minh Thiên đi công tác, đã lập mưu độc ác. Ả lén bỏ thuốc an thần quá liều vào bát canh định đưa cho Mãn Mãn, thầm nghĩ:


“Phải khiến con tiện nhân này biến mất. Nếu năm đó ông ta không cứu nó lên, để nó bị chôn sống luôn thì giờ mình đâu phải sống trong lo sợ như thế này.”


Ả ta lo lắng cắn móng tay, ánh mắt lóe lên tia hiểm độc, trông không khác gì một kẻ máu lạnh.


Một lúc sau, có tiếng bước chân vang lên. Tô Nhạc vội vàng trốn vào một góc khuất. Lúc này, Nhiên – cô hầu gái thân thiết – đi xuống bếp, bưng tô canh lên cho Mãn Mãn.


Nhìn thấy cảnh đó, ả ta khẽ cong môi đắc ý, thầm mừng trong lòng, nghĩ rằng kế hoạch sắp thành công.


Nhưng Tô Nhạc không hề biết, mọi hành động của mình đều đã lọt vào tầm mắt của Lục Ân. Anh khẽ lắc đầu, giọng khẽ lẩm bẩm: “Tướng mạo của một người mưu mô, lòng dạ hiểm độc…”


“Phu nhân, canh đến rồi đây, người mau ăn cho nóng nhé. Cậu chủ nhỏ trong bụng cũng chắc đói lắm rồi.” – Nhiên vui vẻ nói.


Mãn Mãn mỉm cười, nhẹ nhàng đón lấy bát canh, tay xoa đầu Nhiên như thay lời cảm ơn.


Cô vừa định đưa canh lên miệng thì Lục Ân bất ngờ xuất hiện, ngăn lại: “Đừng uống. Uống vào sẽ phát điên đấy.”


Bác sĩ Dương cũng vội vàng đi vào, vừa thở dốc vừa nói: “Lục Ân nói đúng… Mãn Mãn, cô tuyệt đối không được uống, trong đó có chứa lượng lớn thuốc an thần. Nếu dùng vào sẽ… rất nguy hiểm.”


Nói đến đây, bác sĩ Dương đột ngột ngừng lại. Chuyện cô mang thai không thể để lộ ra, vì an toàn của mẹ con cô, anh buộc phải im lặng.


Thấy thái độ bác sĩ có phần khác lạ, Lục Ân cũng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.


Nhiên vốn định mắng Lục Ân vì hành động bất ngờ, nhưng nghe bác sĩ nói vậy liền hoảng sợ, giật phắt lấy bát canh từ tay Mãn Mãn rồi ném xuống đất.


Bát canh vỡ tan tành. Nhiên tức giận mắng lớn: “Ai lại ác độc đến thế? Suýt chút nữa đã hại chết cậu chủ nhỏ rồi!”


Mãn Mãn nhìn bát canh vỡ vụn dưới đất, lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, ánh mắt chùng xuống, u sầu.


Đứng ngoài nghe lén toàn bộ câu chuyện, Tô Nhạc tức đến nghiến răng. Kế hoạch thất bại khiến ả càng thêm căm hận, càng nung nấu ý định phải loại bỏ Mãn Mãn bằng mọi giá.


Ả lại lên một kế hoạch khác, lần này là khiến Cố Minh Thiên tận tay trừng trị Mãn Mãn.


Tự nhủ trong đầu: “Anh tin bạn thân mình lắm đúng không? Vậy thì tôi muốn xem, khi anh nghĩ bạn phản bội, anh sẽ làm gì…”


Thời gian trôi qua êm đềm, Mãn Mãn được chăm sóc kỹ lưỡng. Cô cảm thấy những ngày bình yên này thật quý giá, thậm chí muốn thời gian ngưng lại để giữ mãi khoảnh khắc ấy.


Chỉ còn một ngày nữa là Cố Minh Thiên sẽ trở về. Lục Ân, sau một thời gian ở cạnh Mãn Mãn, trong lòng bắt đầu dấy lên một cảm xúc khó nói, một cảm giác muốn được bảo vệ, muốn giữ nụ cười dịu dàng ấy, nhưng cũng tự nhắc nhở bản thân: Đây là vợ của bạn thân, tuyệt đối không thể vượt qua giới hạn.


Nhờ sự chăm sóc của Nhiên và thuốc bổ bác sĩ Dương kê, sức khỏe của Mãn Mãn dần tốt hơn. Cô ăn được nhiều hơn, tinh thần cũng ổn định.


Xoa nhẹ bụng, cô thì thầm: “Sau này con lớn, mong con sẽ tha thứ cho người mẹ yếu đuối này…”


Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Nhiên thấy vậy liền chạy đến, lo lắng hỏi han: “Phu nhân, người thấy khó chịu ở đâu sao?”


Cô nhẹ lắc đầu, mỉm cười như ra hiệu không sao.


Bất chợt, Nhiên như sực nhớ ra điều gì, quay qua nói gấp gáp: “Phu nhân, em ra ngoài một lát mua vài món đồ, lát em sẽ về ngay nhé.”


Cô gật đầu đồng ý.


Nhiên cười tươi chạy ra khỏi phòng, không quên quay lại chào: “Em đi nha phu nhân.”


Cô vừa nằm xuống định chợp mắt thì cửa phòng bất ngờ bị mở ra.


Tô Nhạc bước vào, dáng vẻ vênh váo, cao ngạo.


Cô nhíu mày khó chịu, nghĩ thầm: “Sao cô ta lại đến đây?”


Tô Nhạc không để ý đến ánh mắt ấy, đi thẳng đến bên giường, ngồi xuống, vắt chéo chân, ánh mắt chứa đầy khinh miệt.


“Trần Mãn Mãn, nhìn cô thật thảm hại. Chẳng khác gì một món đồ chơi cho anh rể tiêu khiển.”


Cô siết chặt ga giường, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ như muốn đuổi ả ta đi.


Thấy cô không phản ứng, Tô Nhạc lại tiếp tục giễu cợt:


“Nếu mấy ngày nay không có bọn họ kè kè bảo vệ, thì tôi đã tống cô ra khỏi cái nhà này từ lâu rồi. Một thứ thấp kém như cô mà cũng dám mơ đến vị trí phu nhân họ Cố sao?”


Cô vẫn im lặng, ánh mắt lặng lẽ nhưng dữ dội.


“Câm rồi à? Không nói được sao?”


Cô muốn đáp trả, nhưng cổ họng chỉ phát ra vài âm thanh ú ớ không rõ.


Thấy vậy, Tô Nhạc bật cười hả hê: “Đúng là nghiệp quật mà. Mà này, cô có biết vì sao ba mẹ cô chết vào năm cô sáu tuổi không?”


Nghe đến đây, cả người cô chấn động. Cổ họng nghẹn lại, muốn hét lên: “Cô biết gì về ba mẹ tôi?” – nhưng chẳng thể nói thành lời.


Tô Nhạc thẳng người, giọng đắc ý: “Năm đó, cái chết của ba mẹ cô không phải tai nạn bình thường. Chính người chú của cô – ông Tư – đã thuê người đâm xe, tạo hiện trường giả để chiếm toàn bộ tài sản.”


Đôi mắt cô mở to, tay nắm chặt tấm ga trải giường, run rẩy vì tức giận và căm hận.


Người đàn ông đó – kẻ từng nhận nuôi cô và anh trai – hóa ra lại chính là kẻ đã sát hại ba mẹ mình.


Thấy cô tức giận, Tô Nhạc càng khoái chí, tiếp tục buông lời cay nghiệt.


“Tiện nhân, mày có muốn nghe tiếp không?”

NovelBum, 09/04/2025 15:25:38

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện