Chương 24

Đẻ Thuê Cho Cố Tổng

NovelBum Biên Dịch Và Cải Biên 09/04/2025 15:24:41

Cô không trả lời, chỉ cuộn mình trong chăn.


Anh lại lên tiếng: “Cô định như thế này đến bao giờ?”


Lúc này, cô mới nhẹ nhàng đáp lại bằng giọng yếu ớt, lạnh nhạt:


“Câu đó đáng lẽ tôi phải hỏi anh. Anh giam tôi ở đây, vừa khinh rẻ tôi dơ bẩn, lại vừa biến tôi thành công cụ để thỏa mãn bản thân… Rồi còn hỏi tôi câu vô nghĩa như vậy làm gì? Cho dù tôi có nói ra, thì anh sẽ thay đổi sao?”


Anh cau mày khó chịu: “Tự cô chọn con đường này, giờ còn trách ai? Giam cô ở đây là để không cho cô bỏ trốn lần nữa. Mạng của cô đổi lấy hai sinh mạng vợ con tôi.”


Cô bật cười đầy mỉa mai, lồm cồm ngồi dậy, đôi mắt hốc hác nhìn thẳng vào anh – người đàn ông đang đứng lạnh lùng ở cuối giường.


“Tôi sẽ không bao giờ mang thai nữa. Dù có, tôi cũng sẽ tìm mọi cách để đưa đứa bé rời khỏi nơi địa ngục này. Tôi sẽ không để con tôi biết, cha nó là một người tàn nhẫn đến vậy.”


“Trần Mãn Mãn, cô nghĩ mình còn cơ hội sao?”


“Chỉ cần tôi còn sống, thì cơ hội vẫn luôn tồn tại.”


Anh cười lạnh, ánh mắt tối sầm như kẻ mang dã tâm:


“Trần Mãn Mãn, ban đầu theo hợp đồng, chỉ cần cô sinh con cho tôi trong một năm thì sẽ được tự do. Nhưng giờ tôi đổi ý rồi.”


Anh cố ý ngưng lại. Giác quan của cô như mách bảo một điều chẳng lành. Cô siết chặt tay, áp lên ng**, giọng run rẩy:


“Anh... muốn làm gì tôi?”


Cố Minh Thiên không trả lời ngay, chỉ từ từ bước đến gần, cúi người, ghé sát tai cô, giọng thì thầm lạnh lẽo:


“Tôi muốn cô… mãi mãi thuộc về tôi.”


Cô rùng mình, cau mày nhìn anh: “Anh điên rồi.”


Ngay lập tức, anh phất tay. Một nhóm người xuất hiện từ bên ngoài, nhanh chóng khống chế cô, ép nằm úp xuống giường, giữ chặt hai chân cô lại.


Mãn Mãn hoảng loạn, giãy giụa trong tuyệt vọng:


“Cố Minh Thiên, anh định làm gì? Mau thả tôi ra!”


“Giữ chặt cô ta. Chỉ cắt gân chân, tránh động vào mạch máu.”


Cô kinh hãi, hét lên không ngừng: “Cắt gân chân? Anh điên rồi sao? Sao lại đối xử với tôi như thế?”


Nước mắt tuôn trào, cô cố vùng thoát khỏi sự khống chế, ánh mắt đỏ hoe nhìn anh đầy phẫn nộ.


Một con dao sáng loáng được đưa tới – sắc bén đến mức chỉ cần một sợi tóc chạm vào cũng có thể bị cắt đôi.


“Cố Minh Thiên, tôi đã làm gì sai? Nói đi! Tôi sửa, tôi sửa được chưa?”


Khuôn mặt vốn đã tiều tụy giờ càng thêm nhợt nhạt, ánh mắt chan chứa sợ hãi.


Anh đáp, giọng lạnh tanh:


“Cắt gân chân cô để cô không thể trốn chạy, để ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi.”


“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi! Tôi không bỏ trốn! Tôi làm đúng như hợp đồng! Tôi phải làm thế nào thì anh mới chịu tin tôi? Phải làm sao hả Cố Minh Thiên?”


Tiếng hét của cô vang vọng trong căn phòng, tuyệt vọng đến nhói lòng. Cô biết rất rõ, cho dù có nói bao nhiêu lời đi nữa, thì đôi chân này… có lẽ cũng khó mà giữ được nguyên vẹn.


Anh không trả lời, chỉ lạnh giọng ra lệnh: “Nhanh tay lên, còn đứng đó làm gì?”


“Đừng mà, tôi không muốn…”


Con dao từ từ tiến về phía cổ chân cô. Khi bị giữ chặt, từng đường gân dần hiện rõ dưới da, lưỡi dao sắc bén cứ thế hạ xuống, cứa vào da thịt, máu bắt đầu thấm đỏ lưỡi dao.


Mãn Mãn bật khóc, tiếng gào thét vang lên đau đớn, thảm thiết đến xé lòng. Nhiên và bác sĩ Dương đứng ngoài cửa đều nghe thấy rõ mồn một, đau lòng đến mức không dám thở mạnh. Nhưng họ quá sợ, không dám bước vào can ngăn.


Chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, mong cô có thể vượt qua.


Giọng cô yếu ớt, như đứt từng hơi thở: “Tại sao chứ? Tại sao lại muốn hủy hoại tôi? Rốt cuộc anh muốn gì từ tôi?”


Nước mắt tuôn ra như suối, rơi ướt cả gối. Một bên chân cô đã không còn cảm giác – gân chân đã bị cắt.


Anh khẽ nói, giọng trầm xuống: “Tôi từng hỏi, nếu tôi muốn trái tim em, em có cho không?”


Nhưng dường như cô không nghe thấy, tiếng khóc và nỗi đau đã lấn át tất cả.


Anh bước tới, cúi người vuốt ve khuôn mặt đã tiều tụy của cô, giọng nói vẫn lạnh lùng: “Từ giờ, tôi sẽ là đôi chân của em.”


Tiếng khóc nghẹn lại, cổ họng cô như tắc nghẹn, đôi mắt khép chặt, không muốn thấy mặt anh thêm lần nào nữa.


Thực ra, anh làm vậy chỉ để giữ cô lại. Ngày cô bị nghi ngờ bỏ trốn cùng người đàn ông khác, rồi tự sát bằng dao, trong khoảng thời gian đó, anh nhận ra mình đã yêu Mãn Mãn từ lúc nào. Vì không muốn cô rời khỏi mình lần nữa, anh đã quyết định ra tay hủy hoại tự do của cô.


Yêu, nhưng lại yêu một cách chiếm hữu. Đến cả bác sĩ như Châu Dương, trừ việc khám sức khỏe, cũng không được phép tiếp cận cô.


Tiếp đó, gân chân thứ hai của cô cũng bị cắt, không dùng thuốc tê, khiến cả những người đứng cạnh đó cũng phải rùng mình.


“Đừng… Làm ơn dừng lại đi… Cố Minh Thiên, tôi hận anh.”


Cô nói trong nước mắt. Nhưng dường như lời cô càng khiến anh thêm lạnh lùng, ra hiệu cho người kia làm nhanh hơn.


Không dám trái lệnh, kẻ kia tiếp tục đưa dao cứa xuống, và một lần nữa, tiếng hét thảm thiết vang lên rồi tắt lịm.


“Cố tổng, xong rồi ạ.”


“Ra ngoài hết đi.”


“Vâng.”


Căn phòng trở lại yên ắng, chỉ còn anh và cô.


Cô nằm bất động, ánh mắt đẫm lệ nhìn vào khoảng không, đôi chân đã được băng lại, nhưng vĩnh viễn không còn di chuyển được nữa.


Anh nhìn cô, dịu giọng: “Mãn Mãn, từ giờ em muốn đi đâu, tôi sẽ đưa em đi.”


“Cút đi.”


Cô đáp lạnh lùng, không một chút cảm xúc. Ánh mắt trống rỗng, nhưng khóe mắt vẫn âm thầm nhỏ xuống giọt nước mắt.


Anh ngồi xuống bên giường, đưa tay lên muốn lau đi nước mắt cho cô, nhưng cô lại quay mặt đi, giọng thì thào yếu ớt: “Đừng chạm vào tôi.”


“Em nói không chạm là tôi không được chạm sao? Trần Mãn Mãn, em là vợ tôi. Tôi muốn chạm vào đâu trên người em, đó là quyền của tôi.”


“Đồ đê tiện, trơ trẽn. Tôi không muốn thấy anh. Cút đi.”


Anh nhíu mày, sự tức giận hiện rõ trong ánh mắt, lòng không ngừng giằng xé: “Tôi yêu em, giữ em bên cạnh là sai ư?”


“Mãn Mãn, em nên học cách chấp nhận đi. Nếu còn nghĩ đến việc trốn khỏi tôi một lần nữa, hãy nghĩ đến những người xung quanh em – bọn họ sẽ phải thay em gánh chịu.”


Nghe vậy, cô không kìm được nữa. Gào lên, dùng hết sức ném gối vào người anh: “Tôi nói anh cút đi! Anh lấy quyền gì mà ép buộc tôi? Biến khỏi nơi này ngay cho tôi!”


Cô thở dốc, mệt mỏi và đầy tuyệt vọng.


“Trần Mãn Mãn, em điên đủ chưa?”


Ngay sau đó, anh giữ chặt hai tay cô, ép cô nằm xuống giường. Môi anh áp xuống, ngăn không cho cô tiếp tục hét lên, nhưng lại bị cô cắn mạnh đến bật máu. Anh lập tức buông ra, máu trào ra từ khóe môi.


Cô bật cười lạnh, đầy khinh bỉ: “Nếu Tô Sam Sam thấy người đàn ông mình yêu hết lần này đến lần khác động chạm đến người phụ nữ khác, không biết cô ấy có tức đến mức bật dậy sống lại không nhỉ?”


Câu nói như xé toạc lòng anh. Sắc mặt anh sầm lại, gằn từng chữ: “Trần Mãn Mãn, em dám nhắc đến cô ấy một lần nữa thử xem.”


Cô khẽ nhếch môi: “Tại sao lại không dám? Tôi còn gì để mất nữa đâu? Tô Sam Sam… cô ta chắc chắn sẽ rất thất vọng.”


“Trần. Mãn. Mãn.”


Anh nghiến răng, ánh mắt như muốn thiêu đốt tất cả. Trong cơn giận, anh siết chặt cổ tay cô, rồi không tự chủ mà cúi xuống, cắn mạnh vào vai cô như để trút hết giận dữ đang cuộn trào.


Cô nhăn mặt, đau đớn đến tột cùng, cố gắng thốt lên từng chữ: “Buông... tôi ra.”


Vài giây sau, anh buông tay, một vết răng in sâu trên cổ cô. Rồi anh cúi sát, thì thầm vào tai: “Trần Mãn Mãn, cô là người phụ nữ đầu tiên ở bên tôi.”


Nói xong, vẻ mặt anh thoáng chút trầm tư.


“Anh nói điều đó với tôi để làm gì? Giữa anh và Tô Sam Sam có chuyện gì, thì liên quan gì đến tôi?” Cô vừa khóc, vừa nói, trong lời nói đầy uất ức và không cam tâm.


Anh thở dài, một tiếng thở như mang theo nhiều tâm sự chưa thể nói thành lời. “Mãn Mãn, em... tin tôi không?”


“Tin anh? Anh đang nói linh tinh gì thế? Anh thôi lảm nhảm đi. Làm ơn biến khỏi tầm mắt tôi và đừng kéo tôi vào tình cảm giữa anh và Tô Sam Sam nữa.”


Cô chợt dừng lại, rồi như vừa nghĩ ra điều gì, bỗng bật cười, giọng nói đầy mỉa mai:


“Hóa ra đứa bé trong bụng Tô Sam Sam không phải con anh? Cô ta mang thai với người khác, rồi bắt anh nhận là của mình à? Tôi không ngờ, một Cố tổng kiêu ngạo như anh mà lại cao thượng đến mức nuôi con người khác đấy.”


“Trần Mãn Mãn, em có thôi đi không? Không thấy mệt à?”


“Người cần trả lời câu đó là anh. Không thấy chán khi tìm đủ mọi cách để hủy hoại tôi sao? Ép tôi sinh con, chẳng qua là để lấp chỗ trống vì Tô Sam Sam mang thai con của người khác.”


“Tôi bảo em im đi! Em không nghe thấy à?”

NovelBum, 09/04/2025 15:24:41

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện